Vưà đi xa về, TSB được biết- lại có kẻ vào nhà người ta lên giọng
chửi bậy lung tung, làm phiền người khác. Nên ngẫu hứng tặng bạn đọc bài này,
giành cho những kẻ mục ruỗng về đạo đức, thiểu năng về tri thức và mù về danh dự-
phải thức tỉnh.
TSB nghĩ, các bạn đừng ngại gì loại người này. Đã biết "mèo nào cắn mỉu nào đâu?!
Tưởng mình là kẻ khôn ngoan
Giữ
tình chung thuỷ, nào màng đến ai
Không
chim chuột, tình chẳng phai
Nên
cao giọng phán-„ con này, thằng kia“
Chưa
hiểu người- đã vội chê
Bản
thân thất bại- lối về cô đơn!
Tự
mình cứ tưởng mình hơn
So
với bè bạn - mình còn thua xa!
Vài
cắc bạc- vênh váo „Ta!“
Chôn
vùi danh dự- chỉ là „tép“ thôi!
Khôn
ngoan „đá đáp“ với đời!
Cớ
sao gây sự- tự khơi lòng sầu?
Ngoài
đời nào có biết nhau?!
Sao
vội nặng tiếng- vò nhầu người ta?
Thơ
và đời- giống lời ca!
Nếu
lòng thanh thản- thơ đà bay cao
Mang
tình yêu - những thanh tao
Tặng
đời chút nhớ- đâu nào đã „dê“?
Xỉ
vả người- mình tự „quê“!
Khinh
ai - mình cũng ê chề đó thôi!
„Dạng
cẳng chân, chỉ tay người“ (muốn làm kẻ trên chốc)
Vỗ
ngực tự đắc- kẻ thời rỗng không!
Hơn
nhau thực sự tại tâm!
Kém
cạnh- chính„thứ nhận lầm“- khó coi!
Tự
thân giống kẻ tôi đòi
Mới
cao giọng vội xả hơi phán bưà!
Lịch
sự sẽ biết „dạ, thưa“
Góp
ý đúng chỗ- lời vưà lòng nhau!
Không
làm người khác phải đau!
Nếu
lầm- xin lỗi! cho nhau ấm tình!
Xấu
đẹp- chính tại lòng mình!
Đừng
vội lên mặt tưởng khinh được người!
Nếu
trách chỉ trách mình thôi!
Gắng
sống trọn nghiã- ông trời sẽ tha
Chớ
nặng lời trách người ta!
Biết
đâu người chẳng như là mình nghi?!
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen