Seiten

Dienstag, 24. Oktober 2023

“TƯỚNG QUÂN” TRẦN ĐỘ


Phải nói chưa có một vị Tướng nào trong số tướng lĩnh quân đội của đcsvn từ trước tới nay TRỰC TIẾP THAM GIA TRẬN MẠC lại hội tụ đủ ĐỨC, TÀI, SỰ HIỂU BIẾT SÂU SẮC về thời cuộc như Trung tướng Trần Độ, một vị Tướng KHÔNG CHỈ GIỎI TRONG TRẬN MẠC, mà GIỎI cả trong THỜI BÌNH khiến hầu hết các bậc Trí giả, Hiền tài và Người Yêu Nước cùng thời NGƯỠNG MỘ gọi Ông là TƯỚNG QUÂN!
Khi làm Tướng ngoài trận mạc thì Ông THƯƠNG LÍNH; khi bị điều sang làm “Trưởng ban VH Văn nghệ Trung ương” thì Ông muốn cho giới Văn Nghệ Sỹ được TỰ DO SÁNG TÁC.
Nhưng .... đảng KHÔNG CHO PHÉP!
Thế là.... bao người bị tống tù, vợ chồng Nhà viết kịch đại tài Lưu Quang Vũ và vợ là Nhà Thơ Xuân Quỳnh cùng hai đứa con vô tội “bị chết vì tai nạn”, do 1 chiếc xe tải (quân đội) CỐ Ý ĐÂM VÀO SAU chiếc xe con chở gia đình này tới lần thứ 3 mới giết được họ, mà CA “không tìm ra dấu vết”!???
Tướng Quân Trần Độ bức xúc viết RẤT NHIỀU BÀI “góp ý với Đảng”, trong đó có bài thơ “Đảng ơi” nói lên NỖI THẤT VỌNG CỦA ÔNG VỀ ĐẢNG và “Nhật ký rồng rắn” khi Ông nhận ra BỘ MẶT THẬT của những người tự vỗ ngực khoe mình là “cộng sản” (tức là không có tài sản riêng, một lòng vì Nước, vì Dân)
Tính TRUNG THỰC VÀ YÊU TỰ DO của Ông đã khiến cho dàn lãnh đạo đcsvn lúc đó VÔ CÙNG SỢ HÃI, nếu Dân sẽ biết hết SỰ THẬT NGHIỆT NGÃ, THỐI THA trong nội bộ đảng thì... “toang”! Họ tìm mọi cách NGĂN CHẶN, BỊT MIỆNG ÔNG mà không được. Ông được rất nhiều không chỉ những Nhân sỹ, Trí thức, giới Văn Nghệ Sỹ, Người Yêu Nước, mà cả những CÁN BỘ LÃO THÀNH của đảng ngưỡng mộ!
Vì thế, khi đcsvn bày trò triệt hạ khai trừ Ông khỏi đảng, thì toàn MB dấy lên phòng trào TRẢ THẺ ĐẢNG từ các bô lão, cán bộ lão thành của đảng ủng hộ Ông. Phong trào này ngấm ngầm lan rộng, gây nguy cơ đcsvn sụp đổ!
Chúng SỢ HÃI, nên DÀN CẢNH LỪA ĐÁNH THUỐC MÊ ÔNG (hồi đó không có Internet, nên những bài viết của Ông được Kopie nhờ người chuyển ra nước ngoài, tố cáo TỘI ÁC CỦA NHÀ CẦM QUYỀN ĐÀN ÁP NHÂN SĨ, TRÍ THỨC YÊU NƯỚC VÀ KHÔNG TÔN TRỌNG NHÂN QUYỀN đã được GHI TRONG HPVN!).
Chúng đã cho một nữ an ninh đóng giả một Việt kiều nhận đưa bài của Ông ra nước ngoài, hẹn Ông tới KS hạng sang. Rồi nói là “dưới sảnh có quá nhiều người, nên lên phòng cho kín đáo”.
Ông là TƯỚNG TÀI, nhưng không lường được SỰ BẨN THỈU của đcsvn dành cho một VỊ TƯỚNG, một CÔNG THẦN của đảng ĐÃ Ở TUỔI 70, nên dễ dàng mắc bẫy....
Những bức ảnh ông nằm trên giường KS với một con “điếm” CS, được phát tán, đã làm choáng váng các cụ bô lão cả tin....
Thế là đảng vừa GIẾT CHẾT ĐƯỢC MỘT NHÂN CÁCH CAO THƯỢNG, vừa BỊT MIỆNG ĐƯỢC NHỮNG TIẾNG NÓI TRUNG THỰC, vừa GIAM CẦM ĐƯỢC TƯ TƯỞNG của giới Văn Nghệ Sỹ VN, lại vừa cứu được bàn thua trông thấy của đảng trước LÒNG DŨNG CẢM của một con người KHÍ PHÁCH, TRUNG LƯƠNG mà không cần tù đày ....
Giam lỏng Ông vì những THÊU DỆT KHỐN NẠN chưa đủ. Khi Ông mất, chúng còn cử thằng TAY SAI KHỐN NẠN, CẶN BÃ vũ mão tới SỈ NHỤC ÔNG qua bài điếu văn, khiến cả đám tang lặng ngắt vì UẤT ỨC, THƯƠNG CẢM CHO ÔNG, đồng thời cũng CĂM THÙ SỰ KHỐN NẠN QUÁ TRƠ TRẼN của đcsvn dành cho NGƯỜI CON ƯU TÚ NHẤT của đảng, ngay cả khi Ông đã chết!?
Đọc lại bài viết dưới, tôi nhớ lại cái không khí hừng hực của các cụ bô lão đòi trả thẻ Đảng để PHẢN ĐỐI QUYẾT ĐỊNH KỶ LUẬT VỊ TƯỚNG QUÂN TÀI BA, ĐẠO ĐỨC của họ. Và cũng cảm nhận được sự TRẦM LẮNG SUY TƯ VÀ THẤT VỌNG của nhiều người khi nhìn những bức ảnh kinh tởm kia. Cho dù nhiều người QUÁ HIỂU CS, cho là “ảnh ghép”!
Các bạn nhìn những cái CHẾT THẢM TRONG ĐAU ĐỚN NHỤC NHÃ CỦA bá thanh, đại quang, và chí vịnh mới đây.... sẽ thấy CSVN ÁC ĐỘC KHỦNG KHIẾP thế nào mà tỉnh ngộ!!!
Mời các bạn vào trang “Tủ sách trẻ” mà đọc toàn cuốn Hồi ký “Rồng Rắn” của Ông. Hoặc mua với giá 0 đồng, hoặc tải về miễn phí mà đọc để hiểu thêm SỰ TÀN BẠO ĐẾN KINH TỞM của đcsvn!!!
Thanh Bình 15.09.2023
GS. NGUYỄN HUỆ CHI KỂ VỀ ĐÁM TANG DANH TƯỚNG TRẦN ĐỘ
Đọc bài viết CÓ MỘT ĐÁM TANG… RẤT BUỒN của TRẦN THẮNG, con trai tướng quân TRẦN ĐỘ mà anh Vũ Thư Hiên đưa lại, tôi xúc động nhớ lại quang cảnh đám tang 15 năm trước, và có mấy lời sau đây trên trang BAUXITE VIỆT NAM:
Tôi có may mắn dự đám tang lịch sử này. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy quyền uy cộng sản hiện ra chát chúa, ở một nơi vốn ra phải nhường bước cho sự trầm mặc của cuộc sống tâm linh. Tôi đi cùng với anh Phan Đình Diệu. Chúng tôi rất ngạc nhiên khi vòng hoa tang của hai chúng tôi đang định vượt qua cổng vòm ngoài đường Trần Thánh Tông để vào sân nhà tang lễ bỗng bị ngăn lại bất thình lình, và bị giật dải băng đen có mấy chữ "Vô cùng thương tiếc tướng quân Trần Độ" để thay bằng mấy chữ "Kính viếng ông Trần Độ". Đang đứng ngơ ngẩn vì chưa hiểu được vì sao lại có một sự trắng trợn vượt quá tưởng tượng của mình như thế thì một vòng hoa sang trọng hơn lù lù tiến vào và cũng bị giật giải băng để cắt cụt đi đúng mấy chữ như của chúng tôi, còn vứt cả hai mảnh nhựa hoa văn thếp nhũ vàng trang trí hai bên xuống đất. Đó là vòng hoa của Đại tướng Võ Nguyên Giáp. Biết ngay có lệnh trên ban xuống, tình thế nghiêm trọng rồi, hai chúng tôi đành chịu bất lực theo dòng người mà đi.
Khi lễ viếng đến chỗ đọc điếu văn, nghe ông Vũ Mão xướng lên những câu phê phán chói tai, cả phòng tang gần 2000 con người bỗng im phăng phắc, người nào cũng cảm thấy nghẹt thở, tưởng như có một cái gì sắp vỡ bùng. Thế rồi con trai vị tướng, cũng là một sĩ quan, bước lên đáp lễ, rút tờ giấy ra đọc những lời viết sẵn, giọng đọc đều đều vô cảm, làm ai nấy càng thêm dồn nén. Gần cuối, đột nhiên thấy anh ngẩng đầu, nói một câu dõng dạc: “Thay mặt gia đình, chúng tôi không chấp nhận lời điếu tang của Quốc hội vừa rồi”. Ôi chao! Trái bom đã nổ! Hàng tràng pháo tay vang lên ngay lập tức, lần đầu tiên thấy ở một đám tang. Tôi nhìn sang bên, rất nhiều khuôn mặt ràn rụa nước mắt, trong khi tay vẫn vỗ không ngừng. Từ một phía ở góc phải phòng, một tiếng nói rất to phát ra, nghe rất dõng dạc, của một người đã trèo lên chiếc ghế: “Như thế này thì còn nhân nghĩa nào nữa, nhân nghĩa ngàn đời của đất nước Việt Nam còn đâu”. Người nói nhắc lại hai lần cùng một câu. Cả phòng tang lễ như chùng xuống rồi vỡ òa, tiếng xôn xao khắp từ đầu đến cuối. Rồi một người khác, cũng trèo lên ghế, mặc áo quân nhân, huân chương đeo đỏ ngực từ trên xuống dưới: “Tôi là người theo trận mạc với Anh Trần Độ trong bao nhiêu năm, sáng nay chính mình tự tay khâm liệm cho Anh. Thế mà dám có những lời xỉ vả Anh như thế à?. Vũ Mão đâu rồi? Khi chúng tôi ở trong quân ngũ thì hắn còn trẻ ranh, đi học ở Nam Ninh…”. Tôi thoạt liếc lên phía góc trái quan tài, chỗ dành cho Ban tổ chức, kịp nhìn thấy một cái bóng com lê rảo chân nhanh ra lối cửa ngách. Cả đám tang đông nghẹt bấy giờ trở nên nhộn nhạo vì đã đến giờ đi quanh linh cữu. Dòng người nối đuôi nhau không dứt, sau đó lần lượt kéo ra khỏi phòng. Tôi vẫn theo dõi người mặc áo quân nhân vừa lên tiếng lúc nãy. Ông ta người vậm vạp, đang đi dần ra cửa, có một số người xúm xít xung quanh, mặt nở một nụ cười đôn hậu, giọng vẫn oang oang: “Nói thế nhưng đụng vào nó làm gì, cái đồ trẻ ranh ấy...”. Và ông tiếp tục cười khà khà. Tôi cũng đi sau ông. Chợt nhìn thấy trước mình dáng đi thủng thẳng của ông Hoàng Minh Chính. Ông cũng đang lặng lẽ bước một trước tôi. Chúng tôi né sang bên nhường cho linh cữu vượt lên trước và vô tình theo nhau ra đến ngoài sân, tạt dần về phía những hàng ghế dưới bóng cây. Tự nhiên tôi nhìn rõ ra cái người đã trèo lên ghế lên tiếng đầu tiên đang đứng ở đấy. Ông ta và ông Hoàng Minh Chính thoạt nhìn nhau, có vẻ như ngờ ngợ. Rồi chỉ một phút thì họ cùng kêu lên: “Có phải Chính không?” “Đúng mình Chính đây”. “Tôi là Hà đây mà. Hoàng Hữu Hà, Thường vụ Thành ủy lúc đón anh đi đánh sân bay Gia Lâm trở về”. Thế là họ cầm tay nhau và chầm chậm ôm lấy nhau… Để nén một cái gì đó, tôi rảo chân thật nhanh.
Lúc ra đến tận cổng sát ngoài đường tôi mới gặp lại Phan Đình Diệu. Cả hai cùng lên một chiếc taxi vì về chung một hướng. Trên xe, Diệu mỉm cười, thủng thẳng nói với tôi: “Quyền uy lần đầu va phải một cú, cũng ra dáng đấy. Một cú ở ngay chính nơi làm nên cái oai phong cho nó”.
NGUYỄN HUỆ CHI
Ngày 28.8.2018
Alle Reaktionen:

Keine Kommentare:

Kommentar veröffentlichen