Seiten

Sonntag, 14. November 2021

SỐ PHẬN???

 

Hình chỉ có tính minh họa

Câu chuyện có thực
Mẹ nó mất khi nó mới khoảng 6 tuổi.
Mẹ nó xinh đẹp và vô cùng dịu dàng. Mỗi lần đi làm về mẹ lại ôm nó vào lòng hôn lên mái tóc mềm của nó và hỏi nó có ngoan không? Nó yêu mẹ nên luôn muốn làm mẹ vui, vì thế nó không bao giờ để cô giáo phải nhắc tới nó, và cũng không muốn để bố phải mắng. Nó cố gắng tự đi dép, mặc quần áo...v.v... và luôn khoanh tay lễ phép chào hỏi mọi người. Khu tập thể này ai cũng khen nó ngoan.
Thế rồi một buổi chiều, nó chờ mãi, ngóng mãi ra cửa mà không thấy tiếng xích xe đạp lạch sạch, để rồi mẹ hiện ra trên khung cửa với nụ cười tươi như mọi ngày. Dù không muốn làm phiền bố, nhưng khi trời sập tối xuống mà vẫn không thấy mẹ về, nó mon men lại gần bố nó. Ông đang ngồi chống cằm nhìn đăm đăm vào bức ảnh của mẹ nó chụp nửa người từ thời con gái lồng khung kính treo trước mặt.
Nó linh cảm thấy điều gì không lành nên sờ sợ trước vẻ lạnh lùng căm lặng của bố.
Chung quanh hàng xóm đã lên đèn, tiếng lách cách bát đĩa chạm nhau trong bữa cơm tối.... không chịu được cơn đói đang làm bụng nó quặn đau, nó rụt dè chạm bàn tay bé nhỏ lên đùi bố và hỏi "Bố ơi mẹ đi đâu lâu thế?"
Có lẽ bố nó quên mất nó từ lúc có ai đó gọi giật giọng, rồi ông lao ra cửa chỉ dặn nó một câu ngắn gọn "ở trong nhà nghe không", rồi đi đâu đó. Khi quay trở về ông hoàn toàn câm lặng ngồi im với hai cặp mắt vằn lên những tia đỏ khác thường làm nó sợ.
Giật mình nghe nó hỏi và cúi xuống thấy cặp mắt bi ve đen láy cầu khẩn của nó nhìn chằm chằm vào mình, bố nó chợt nấc lên một tiếng thật to như thoát ra từ lồng ngực vạm vỡ của một lực điền, rồi ôm choàng lấy nó, bố nó bật khóc. Nó chẳng hiểu gì nhưng cũng khóc theo và hỏi đi hỏi lại trong từng đợt nức nở "mẹ con đâu rồi?"..... Câu bố nó trả lời là "mẹ con chết rồi" cứ lùng bùng nơi tai nó, mà nó không hiểu gì. Nó tưởng mẹ đi đâu đó rồi sẽ lại về với bố con nó, vì mẹ nó yêu nó lắm, mẹ không thể bỏ nó đi mà không về nữa. Nó ôm chặt lấy đùi bố nó và gào lên, "không, không đâu, mẹ không chết, mẹ sẽ về với con".....
Nhưng rồi.... mẹ nó không bao giờ về nữa. Nó ngơ ngác va không buồn nói cười như trước nữa. Nó thấy tủi thân khi nhà hàng xóm quây quần bên mâm cơm tối, còn bố nó quăng cho nó bát cơm chan canh và có chút thức ăn mặn mà một cô cùng phân xưởng với bố hay mang sang cho. Rồi ông ngồi trầm ngâm hút thuốc, nốc rượu ừng ực, ăn rất ít và lăn ra gáy khò khò..... Nó sợ, nên nem nép như con chó con bị chủ hắt hủi, biết thân lùi vào góc nhà ngồi ăn hết bát cơm rồi phủi chân chui lên nằm co sau lưng bố để nhớ về mẹ và thiếp đi.
Cô hàng xóm hay mang đồ ăn sang bây giờ ngồi lại cùng mâm với bố, thúc bố nó ăn, rồi dọn dẹp, lôi nó ra tắm xong bắt nó lên giường.... Nó buồn tủi và thường gọi mẹ trong những cơn mơ với nước mắt đầm đìa, nhưng chỉ dám khóc thầm rồi lại ngủ vùi.
Một đêm nó bừng tỉnh vì thấy cái giường bố con nó nằm rung lên từng chặp. Nó hé mắt và qua ánh đèn đường hắt qua cửa sổ mở, nó thấy bố nó ở trần đè lên người cô kia và thở ùng ục rất to. Nó sợ muốn kêu lên mà không dám. Đầu óc non nớt của nó lờ mờ cảm thấy bố nó rất thích cái trò vật nhau với cô kia và..... thở dốc. Tự dưng nó thấy buồn vì có lẽ bố nó sẽ quên dần nó từ đây....
Thế rồi cô kia dọn về ở hẳn trong căn buồng tập thể 15m2 của bố con nó. Từ đó đêm đêm, bố nó giục nó đi ngủ sớm và không chờ nó ngủ hẳn, bố đã tắt đèn và sốt ruột trèo lên người cô kia mà .... hùng hục .... rồi thở như trâu. Lâu dần thành quen, nó không còn nằm úp mặt giả vờ ngủ, hé mắt nhìn trộm bố nữa, mà quay mặt lại mở to mắt nhìn, vì nó nghĩ trong bóng tối, bố lại mải mê thế kia sẽ không biết nó đang nhìn..... Mỗi đêm như thế, nó cũng thấy trong người có cái gì đó nóng nóng không bình thường đang chuyển động .... Nhưng rồi, có một lần bà "Mẹ Dì" kia bắt gặp đôi mắt nó rực sáng trong đêm. Bà ta rú lên và đẩy bố nó ra bật ngồi dậy vơ quân áo che thân. Bố nó quay lại thấy cặp mắt nó, bố vung tay tát cho nó mấy cái trời giáng và truy hỏi nó đã nhìn như thế từ bao giờ?
Có lẽ những cảnh người lớn đó diễn ra trước mắt nó quá thường xuyên nên nó trở nên cứng cỏi và dạn dĩ hơn, nó trả lời ráo hoảnh: "Con nhìn như vậy từ lâu rồi, đêm nào bố với Dì cũng làm rung chuyển giường thế làm sao con ngủ được?" Nó nhận thêm 2 cái tát tai nhưng.... nó không khóc và chợt thấy uất hận. Nó có tội gì cơ chứ?
Ngay hôm sau bố nó xin nghỉ phép và lôi gỗ tạp ra đóng một cái gác xép, bắt nó lên đó ngủ. Mặc dù nó không chờ để xem trộm, nhưng lâu lâu bất chợt nó cũng được nằm úp kê hai tay dưới cằm theo dõi sự quằn quại của hai tấm thân trần truồng quấn lấy nhau rõ ràng vào những đêm trăng sáng qua cái đỉnh màn tuyn mỏng dính kia.
Nó dần trở lên chai sạn vì những kích thích dụng vọng của ngưở̀i lớn. Và một hôm, tôi bất chợt bắt gặp nó đang tụt quần một bé gái mới khoảng 4 hay 5 tuổi tại góc khuất của khu nhà Tập thể khi đi vòng qua đó ra sau vườn mía nhà tôi trồng. Tôi quát lên và túm lấy cả hai gạn hỏi. Nó không nói gì chỉ gườm gườm lầm lì nhìn tôi. Còn bé gái kia được tôi dỗ dành thì kể anh D đã đôi lần tụt quần sờ và liếm vào chỗ kín của nó và..... nó cũng thấy thích....
Tôi giật mình, nói với cháu gái là việc làm đó không tốt và cháu không được để bất cứ ai động vào người. Bố mẹ cháu mà biết sẽ đánh chết. Để cô bào anh. vì anh cũng còn bé nên không biết gì, làm bậy thôi. Các cháu không bao giờ được làm chuyện người lớn đó nữa. Nó mà xưng to lên là không đi được vì đau lắm. Cô bé sợ và hứa sẽ mách mẹ nếu có ai đó động vào cháu.
Sau khi cô bé kia về, tôi kéo D ngồi xuống và nói, chị sẽ không mách bố em đâu, nhưng em phải thật thà kể hết mọi chuyện với chị, có gì, chị sẽ giúp em. Cậu bé biết tôi phụ trách đám thanh thiếu niên Khối phố, và được tất cả mọi người yêu mến, nên từ từ kể hết mọi chuyện với tôi, rồi hỏi "tại sao người lớn làm chuyện đó được mà em thì không?"
Tôi phải nhẹ nhàng phân tích cho em hiểu, người lớn khi yêu nhau làm chuyện đọ́ để có con với nhau, các em còn quá bé, nếu làm chuyện người lớn sẽ làm hỏng chỗ đó, nếu bị nhiễm trùng vì không biết giữ vệ sinh sẽ bị xưng to ....đau lắm, có khi phải cắt vứt đi nữa. Cậu bé tròn xoe mắt và hứa với tôi sẽ không làm thế nữa, nhưng yêu cầu tôi không mách bố, "vì bố em biết sẽ đánh em chết, bố không còn thương em từ khi mẹ em chết....." Nó nói mà bật khóc nức nở. Tôi kéo nó vào lòng và nói, "Bố không ghét bỏ em đâu, chẳng qua bố cũng quá đau lòng khi bỗng dưng mẹ em bị tai nạn chết đi, bố quá buồn nên khi gặp người đàn bà khác quan tâm, chăm sóc thì bố em tạm thời sao nhãng ít quan tâm tới em thôi. Em cứ chăm, ngoan, học tốt, bố sẽ lại yêu em như ngày xưa".
Cuối năm đó, một tối muộn từ quán bán giải khát của tôi về, tôi còn thấy nó ngồi thu lu run rẩy ngoài hành lang tối om, giá lạnh. Tôi tạt vào hỏi sao nó không vào nhà lại ngồi đây, rét thế này cảm thì làm sao? Nó nói Mẹ Dì nó đánh, đuổi quát nó "cút ngay ra khỏi nhà tao" chỉ vì nó nựng em trai nó hơi mạnh tay làm em khóc.
Tôi bảo nó vào xin lỗi Dì đi, nhưng nó chợt bật khóc như ấm ức từ lâu nói là Mẹ Dì nó ghê gớm lắm, không bao giờ cho nó động vào cu tí, lúc nào cũng sợ nó làm đau con bà. Bà bắt nó làm đủ thứ việc nhưng cấm nó không được lại gần em, cho dù nó rất thích vuốt ve em nó.
Tôi đập cửa và ôn tồn nói chị phải cho thằng bé vào nhà vì nó lạnh tím người thế kia, nếu nó bị cảm nặng, có chuyện gì, chị có gánh nổi trách nhiệm không??? Bà ta buộc phải cho thằng bé vào.... Nhưng tuần sau đó nghe tin nó bỏ nhà đi. Tôi điếng người, tự trách mình hời hợt và cùng bố nó bổ đi tìm khắp nơi. Song báo CA cũng vô vọng. Nó biến mất như làn khói lam chiều tan vào hư vô.
Không ai biết gì về nó, không ai nghe tin về nó, không ai tìm thấy nó hay xác nó.
Để rồi 11 năm sau, bất chợt một buổi tối, tôi vừa đặt đít xuống chưa kịp mở hàng thì một câu thanh niên lực lưỡng băng đen che chéo 1 bên mắt phải trên một vết sẹo dài ngoằn nghèo hằn trên má làm dúm khuôn mặt đáng lẽ rất đẹp trai đó lại. Trông nó lúc đó lừng lững, dữ tợn như một thằng tướng cướp bước vào quán tôi. Tôi hơi lạnh gáy nhưng bình tĩnh hỏi
- Cậu muốn uống gì?
- Chị cho em ly trà đá
- Trà chị mới ủ còn rất nóng, cho đá vào tan ngay, mà đá ở đây đắt lắm em.
- Em chờ, chị rót ra đi cho nguội bớt rồi hãy cho đá vào
Im lặng một lát, cậu tháo cái băng đen che mắt ra hỏi,
- Chị không nhận ra em thật sao?
Tôi nhhìn kỹ và reo lên
- D hả? Em bỏ nhà đi đâu để chị và bố em tìm khắp nơi không thấy? Tao tưởng.....
- Chị tưởng em chết rồi hả? Nó bật cười lớn, Thằng này khó chết lắm chị ơi.
Rồi nó kể về cuộc phiêu lưu của nó trốn vé tầu vào Nam gặp 1 thằng hơn nó 2 tuổi có bố là Trung tá quân đội, bị Mẹ đánh cũng bỏ nhà đi tìm bố.... Sau thằng kia may gặp được một chú bộ đội xem địa chỉ của bố nó nên đưa nó về đơn vị. Nó không nuốn về đó cùng bạn nên ở lại SG lang thang nhập với bọn bụi đời đi.... cướp giật để sống.
Thấy tôi sững người mở to mắt ngồi im nhìn nó chằm chằm. Nó cười hiền vỗ vai tôi
- Chị an tâm, em không cướp của người nghèo đâu. Bọn em toàn rình trộm của người giàu, về giúp cho cả mấy bà buôn gánh bán bưng đó. Tụi em dẫu có đói cũng không muốn hại người tốt đâu.
- Vậy sao mắt và mặt em lại thế kia?
- Giang hồ mà chị - Nó cười nhếch mép rồi tiếp - Đôi lúc vì tranh giành lãnh địa cũng phải xạ́p lá cà thôi. Sau khi đi bệnh viện và vào nhà giam, em bỗng thấy nhớ nhà, nhớ bố và nhớ thằng em, nhớ cả chị, người duy nhất chịu lắng nghe và bảo vệ em lúc đó. Em muốn quay trở về để xem mọi người sống ra saọ, rồi lại đi.
- Sao em không ở lại kiếm việc làm và còn lấy vợ nữa chứ. Em là con trưởng của bố em mà?
- Có về mới biết ông ấy muốn quên em cho rồi. Vì bà Mẹ Dì không muốn nhìn thấy mặt em, sợ em tranh giành tài sản với con trai bả.
Nó bất chợt nghiêm mặt hỏi tôi
- Chị bán hàng thế này có bị ai bắt nạt hay ăn quỵt không? Có cần em xử giúp không? Rồi nó cười, chị đừng lo, em không bắt chị trả công đâu. Em chỉ muốn dằn mặt để chúng nó để yên cho chị làm ăn thôi.
- Thôi đi ông tướng, anh hùng sẽ gặp anh hùng, ra với đời xử với nhau bằng lý tình sẽ tốt hơn là dùng vũ lực, vì dùng vũ lực thì lần này mình thắng nó, nhưng lần sau thì sao? Không lẽ cứ đánh đấm, trả thù, chém giết nhau suốt đời sao? Vậy thì sống để làm gì? Sao lại tự dìm mình vào địa ngục vậy? Chị nghĩ em nên nghe chị, phục thiện đi. Em khoẻ mạnh lại thông minh thế này, nếu trở về chịu khó làm ăn thì rồi cũng lấy vợ được thôi.
Nó bật cười lớn
- Em thiếu gì gái? Nhưng đời giang hồ như em cặp làm gì cho khổ cả nó ra. Chị nhìn mặt em thế này, ai muốn nhận em vào làm?
- Em đi xin làm bảo vệ cho Công ty lớn nào đó đi, người chủ nào tinh ý sẽ nhận em ngay vì em là người ngay thẳng và trung thành với bạn, chị tin em không phụ lòng người ta.
Thế rồi nó đi làm bảo vệ cho một Công ty lớn. Sau 2 năm nó dắt một cô bé xinh xắn về giới thiệu "đây là vợ em, chị chờ ăn đám cưới tụi em nhé, em muốn giới thiệu chị là đại diện họ nhà trai".
Tôi ra đi làm phiên dịch cho một đội lao động xuất khẩu và ở lại luôn bên này sau khi bức tường Berlin sụp đổ. Gần 10 năm sau khi giấy tờ cư trú hoàn thiện, tôi trở về thăm chốn cũ thì nghe tin vợ chồng em đã có con và đưa nhau vào Miền Nam làm ăn lâu rồi.
Tôi thầm cầu chúc cho cuộc đời em gặp nhiều may mắn, an lành và hạnh phúc.
Tôi cứ xót xa thương thầm cho một mảnh đời phải chịu quá nhiều bất hạnh, mà chẳng hề được ai quan tâm. Không hội đoàn nào can thiệp, giúp đỡ em. Nó phải tự lăn vào cuộc sống và bươn chải.
Song cũng may, trong một góc sâu trong tâm hồn nó, hình ảnh Người Mẹ xinh đẹp dịu dàng đầy yêu thương luôn thúc đẩy nó gắng làm một người tử tế.
Thanh Bình 26.10.2021

Keine Kommentare:

Kommentar veröffentlichen