Seiten

Donnerstag, 15. Oktober 2020

NỖI ĐAU KHÔNG DỨT

 


Tôi không muốn viết, bởi quá đau lòng, quá xót xa cho hương hồn Anh vừa rời thân xác, còn vương vấn chút hơi hướng bên cạnh NGƯỜI VỢ HIỀN và HAI ĐỨA CON HIẾU – THẢO chưa muốn rời xa đã phải chứng kiến cảnh họ – những kẻ vô lương tâm lấy danh “người thân nhất” ra để dằn vặt, làm khổ vợ con Anh.

Có lẽ Anh chết đi hồn khó thể nào siêu thoát nổi, chỉ vì chứng kiến nỗi khổ tâm quá lớn, mà những kẻ mang danh “người thân” hay “đồng hương” với anh kia (không biết do vô tình, hay cố ý) đã bẻ quẹo tất cả ý nguyện của Anh, đổ oan khuất xuống đầu người vợ Hiền thục mà 30 năm qua Anh thường chung chăn gối, giữa nóng, lạnh cuộc đời.

Tôi chỉ là một người BẠN mới quen biết Anh từ 29 năm qua, khi Anh và Hiền đã là một cặp CỦA NHAU và VÌ NHAU say đắm. Mặc dù tôi và Anh đều vô cùng bận bịu, ít có dịp đàn đúm, tụ hội với nhau. Nhưng những sự kiện lớn trong đời, hai anh em đều dễ dàng tâm sự, chia sẻ với nhau qua mạng hay điện thoại.

Anh đã từng giúp tôi trang trí hội trường lộng lẫy với những bức họa tuyệt vời trong buổi Lễ trưởng thành cho con trai tôi. Ngược lại, chúng tôi giúp Anh làm chương trình mừng bé Thảo tựu trường và một số các dịp gặp gỡ bạn bè, đồng hương khác mà anh yêu cầu......Thương, hiểu, cảm thông và trân trọng nhau – chỉ thế thôi đủ níu giữ tình bạn chúng tôi xuyên suốt bao thăng trầm cuộc sống. Tôi được Anh tâm sự về chuyện người vợ có hôn thú nhưng.... đã NHẠT TÌNH từ lâu. Anh từng nói bây giờ chỉ còn là TRÁCH NHIỆM với con gái đầu của Anh mà thôi....

Vâng, nếu không thế, sao Anh dám đưa Mẹ anh xuống chỗ chúng tôi chơi khi Bà sang thăm và xin phép Bà cho anh sinh thêm với NGƯỜI VỢ HIỀN bên này một cô con gái nữa ngoài cu H. hơn con trai tôi 1 tuổi?
Không thế, sao Anh kiên quyết gắn bó với em Hiền bên này và đặt tên hai con là HIẾU và THẢO, mà không đặt tên Linh, Luân, Lý, Lương, Luận...v.v.. cho vần với tên Lan, Ly là tên người vợ đầu và đứa con “trong giá thú” kia?
Không thế, sao khi phải mổ tim đột ngột lần thứ 1 và sau khi cấp cứu lần 2 tưởng chết, khi khoẻ lại rời bệnh viện, Anh không trở về sống bên “người vợ có hôn thú” kia, mà kiên quyết ở lại bên này với người vợ HIỀN và hai đứa con ngoan HIẾU, THẢO tới giây phút cuối cùng?

Tôi không hiểu tự bao giờ cái đám người “đồng hương” hay “Hội người Việt” ở đây lại có quyền can thiệp vào chuyện tư gia của người khác, cho dù gia đình người bị can thiệp là “đồng hương” của họ? Những tưởng họ là những người LÀM CÔNG TÁC CỘNG ĐỒNG, chỉ dừng lại ở chuyện lo đám ma cho Anh là đã trọn ân nghĩa rồi chứ?
Ngoài ra Anh có ủy quyền cho họ can thiệp chuyện nhà Anh không?
Anh có di chúc cho họ được quyền quyết định ai mới là vợ Anh không?
Anh có viết giấy nhờ họ lo hậu sự cho Anh khi biết mình không còn khoẻ không?
Anh có dặn ai đó chuyện PHẢI ĐƯA ANH VỀ VỚI BÀ VỢ CŨ NHẠT TÌNH kia không?
TẤT CẢ ĐỀU KHÔNG!
Vậy tại sao??? Ai cũng biết câu “Nhiệt tình quá, hóa phá hoại mà”.

Tuy Anh ra đi đột ngột, không để lại một chữ nào, nhưng ai còn chút tỉnh táo và thông minh, nhìn lại cách Anh khu xử với 2 người đàn bà và 3 đứa con, đủ biết Anh muốn ở với ai. Anh đã chọn em HIỀN và ở lại bên cô ấy suốt 30 năm cuối của cuộc đời. Điều này KHÔNG AI CÓ THỂ PHỦ NHẬN!

Còn nhìn cảnh hai người đàn bà trước linh cữu Anh: Một người lạnh lùng, không một giọt nước mắt xót thương, đứng cách xa quan tài và sợ ...”cho mở quan tài sẽ hại cho người thân đang sống”... Còn người kia thì khóc khan giọng, đỏ mắt suốt cả buổi tiễn đưa, cứ lăn xả vào chỉ để ve vuốt khuôn mặt thân yêu đầy tử khí lạnh lẽo đã vô hồn, hay chỉ để được đặt bàn bàn tay ấm nóng mềm mại của mình úp lên bàn tay chồng như muốn sưởi ấm cho Anh và mãi gọi “Anh Bích ơi, dậy đi!”.... Ai có TÌNH hơn ai?

Tôi là con đàn bà can đảm, dẫu thương xót người Anh, người Bạn đã khuất vô cùng, nhưng khi tới viếng hương hồn Anh, tôi chỉ run run chắp tay trước linh cữu Anh và nghẹn ngào gọi thầm, “B.... ơi, sao Anh nỡ bỏ vợ con, bạn bè sớm như vậy?”....mà rồi chứng kiến cảnh vật vã đau đớn đến quặn lòng của em Hiền và con bé Thảo, nhìn nỗi đau quá lớn trĩu nặng trong đáy mắt của Hiếu, cậu trai mới lớn, bỗng chốc PHẢI trở thành người đàn ông chín chắn làm chỗ dựa cho mẹ và em một cách gắng gượng.....tôi đã khóc ròng....khóc như một đứa trẻ vì thương ba mẹ con em đột ngột bơ vơ.....
Tôi khóc cũng vì uất ức, tức giận những kẻ thiếu trái tim và tấm lòng, khiến người đi trĩu nặng oán hờn đã đành, mà người còn sống cứ phải chịu nỗi khổ bị người khác hành hạ, dằn vặt tinh thần mãi....

XIN HÃY THẤU HIỂU!
Giã biệt nhau rồi, tim héo hon
Mê mê , tỉnh tỉnh, lạc đâu hồn?
Níu ôm kỷ niệm vơi lòng nhớ
Khóc cạn nước mắt, thương Anh hơn
Ai thấu cho Em, tình gắn bó?
Ba mươi năm lẻ vẫn vuông tròn
Sao người lạnh nhạt chia tình thắm?
Day dứt linh hồn, đau các con....

Có ai hiểu được nỗi lòng người ra đi đau đớn đến thế nào khi người vợ HIỀN mà Anh nâng niu ôm ấp 30 năm qua bỗng chốc bị chúng gạt ra rìa chỉ vì một cái giấy “hôn thú” đã mất giá trị, ngay từ khi Anh quyết định sinh thằng CON TRAI NỐI DÕI TÔNG ĐƯỜNG với Hiền bên này không?
Ai dám cướp quyền Anh để lên tiếng “từ” người VỢ HIỀN của Anh, không cho cô ấy làm dâu nhà họ Đinh?
Ai dám láo toét khẳng định, con Anh không có quyền gì với thân xác bố nó, chỉ vì tên bố chúng “không có trong giấy khai sinh”?
Sao lại có những kẻ ấu trĩ (hay có thể nói là ngu dốt) đến vậy?
Nước Đức cho phép những đứa trẻ mang họ bố, nếu bố chúng ra xác nhận đứa trẻ đó là con của anh ấy (Vaterschaft).
Còn những đứa trẻ mang họ mẹ mới là những đứa “con hoang”, không có cha.

Nói về LÝ trên mặt giấy tờ, thì hai cháu HIẾU và THẢO đều mang họ ĐINH của bố B. Điều đó chứng minh anh B. đã công nhận đó là NHỮNG GIỌT MÁU CỦA ANH ẤY. Và KHÔNG AI CÓ QUYỀN xóa bỏ nó!
Còn nói về TÌNH, thì Anh đã chọn ở lại bên người vợ nghèo tên HIỀN mà Anh thương, Anh yêu cho đến phút cuối cùng, chứ nhất định không về VN sống bên người vợ khá giả mặc dù có thể được gần Thân Mẫu mà Anh hằng yêu quí, kính trọng lúc cuối đời.

Xin đừng trách sự lựa chọn của người đã khuất!
Tôi cũng tin Mẹ Anh, người đàn bà thông tuệ giàu tình cảm. Trước kia Bà đã biết rõ nỗi lòng con trai mình hơn ai hết, nên thà để con sống xa mình, nhưng hạnh phúc, còn hơn dùng sức mạnh tình Mẹ, buộc con trai phải trở về trong đau khổ dằn vặt. Bây giờ cũng vậy, Bà biết quá rõ, nếu đưa xác Anh về, sẽ quá tốn kém và khổ cho các cháu của Bà. Đã vậy, nếu Bà mất đi, họ hàng anh em ở VN mấy ai còn nghĩ tới Anh, một người đã rời xa quê hương gần nửa cuộc đời? Trong khi nơi này anh còn có nỗi nhớ thương vô cùng của NGƯỜI VỢ HIỀN, của hai đứa con HIẾU, THẢO và còn của em gái và em trai anh cùng con cháu họ nữa. Không lẽ chúng quên công sâu, ơn nặng Anh đã đưa chúng sang đây và tạo sự nghiệp cho chúng sao? Chưa kể cộng đồng người “đồng hương Bắc Thái” cũng như cộng đồng người Việt có rất nhiều người nặng tình nghĩa với vợ (em HIỀN) chồng Anh nữa?

Thêm nữa, tôi biết vì nỗi đau đến QUÁ ĐỘT NGỘT và QUÁ LỚN cho 3 mẹ con HIỀN, HIẾU, THẢO, nên Em không đành lòng xa Anh, không muốn trao cho bất cứ ai những quần áo, vật dụng đời thường còn phảng phất hơi hướng của Anh, khi Em biết rõ, chưa qua 49 ngày, linh hồn Anh vẫn còn luẩn quẩn bên ba mẹ con Em.
Hãy hiểu cho nỗi lòng người đã khuất.
Hãy thông cảm và hiểu cho Em và các con!

Với bài viết này tôi mong ai đó hãy vì linh hồn người đã khuất, vì tâm nguyện của Anh muốn lưu lại bên vợ con, mà mở lòng để hiểu NỖI ĐAU CỦA MỘT NỬA TÌNH YÊU ĐÃ MẤT lớn gấp VẠN LẦN sự lạnh lùng của một chiếc “giấy hôn thú” đã 30 năm NHẠT TÌNH!
Em HIỀN và hai cháu HIẾU, THẢO chưa muốn rời xa Anh vì nỗi đau quá lớn, quá đột ngột, thì hãy cứ để Anh lại với mẹ con cô ấy. Khi vơi bớt nỗi đau, bình tâm lại, một lúc nào đó Em sẽ tự nguyện mang Anh về với mẹ, với quê hương.

Tại sao ai đó lại cố tình đe dọa, gây sức ép, để cướp đi bóng hình yêu dấu nhất đó của mẹ con em?
Xin đừng khu xử lạnh lùng như những kẻ vô lương tâm!
Xin đừng vì mục đích riêng mà xẻ đàn tan nghé, chia rẽ tình chị em, con cháu trong khi nỗi đau của vợ con Anh còn QUÁ LỚN và QUÁ MỚI!

Tôi hỏi các bạn, ở Đức có bao nhiêu gia đình kiểu này? Và lỗi phần lớn là tại ai? Có bao nhiêu % trong số đó là tại người đàn bà quyến rũ đàn ông đã có vợ? Hay tại đám đàn ông chán vợ ở VN dở mọi thủ đoạn lừa dối đàn bà bên này để kiếm tiền và lợi dụng tình cảm của những người đàn bà biết yêu và biết tin? Vậy chúng ta trách ai khi cảnh này xảy ra? Không lẽ trách người đã chết???

Hãy khu xử cho có TÌNH, có NHÂN, và có VĂN HÓA!
Còn nói đúng ra, theo luật hôn nhân và gia đình của Đức và VN, thì khi một trong hai người của cuộc hôn nhân đó tự thú ĐÃ CÓ CON VỚI NGƯỜI KHÁC, thì cái giấy hôn thú KHÔNG CÒN GIÁ TRỊ.

Thanh Bình 24.09.2019

Chú thích: Chỉ nhìn kỹ những bức ảnh tang lễ thôi, bạn sẽ thấy người đàn bà nào THỰC LÀ VỢ của người đã chết". 
Vì nguyện vọng của người nhà Anh, tôi không đưa ảnh Anh và đám tang lên đây. Mong các bạn thông cảm.

Keine Kommentare:

Kommentar veröffentlichen