Mặc Xuân
Nhiều năm tết bỏ nguyện quay về
Ngắc ngoải soi đường ngậm ngõ quê
Khốn khổ vì đau thường não nuột
Thờ ơ bởi bệnh quá ê chề
Hằng răn giữ tánh không sầu thảm
Mãi dặn chăm lòng chớ ủ ê
Để cõi tâm bình nên diệu pháp
Dù xuân hất hủi cũng yên bề
Lê
Đăng Mành
Chốn khổ
(Bài đối với “Mặc Xuân” của Lê Đăng Mành)
Còn thiết làm chi một chốn về?
Dẫu rằng nơi đó vốn là quê
Nhìn dân khốn khổ, thêm đau ruột
Chịu phận làm CON như rối hề
Không dám kêu ca, đời thật thảm
Chữ
NGƯỜI đánh mất, sống u mê
Gục đầu trông ngóng chờ huyền pháp
Quên phận làm nô đã cận kề
Tiếng Sóng Biển
NGẪM NỖI ĐỜI
Núp dưới lùm tre luẩn quẩn đời
Tập tàng góp lại khổ vài mươi
Chân non lẫm đẫm nào thơ thới
Mắt trẻ loay hoay đã bợt bời
Lớ ngớ ao nhà soi bóng cỗi
Lò thò đất khách dõi hình tươi
Cằn khô sỏi đá quê nghèo buộc
Kiếp phận bao niềm thật khó vơi !
Lý
Đức Quỳnh
Thương dân tôi
(Bài đối với “Ngẫm nỗi đời” của anh
Lý Đức Quỳnh)
Viễn xứ ngàn xa, thấu phận đời
Thương cho đất mẹ đêm ba mươi
Mãi còn ngụp lặn, ngày không tới
Phụ thuộc vào Trung, mới tã tời
Giữ mãi lối mòn xưa đã cỗi
Nào đâu thấy được áng Xuân tươi?
Tự mình treo cổ, rút dây buộc
Thương lắm dân tôi khổ chẳng vơi.
Tiếng Sóng Biển
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen