Anh
rủ em trở lại tuổi ấu thơ
Tắm
mưa Sài Gòn, tình cờ trên phố
Nhìn
hạt mưa rơi, kỷ niệm ngày nhỏ
Lại
ùa về nhắc nhở nhớ ngày xưa….
Cứ
mỗi lần, chiều đem đến cơn mưa
Lại cùng bè bạn nô đùa thích thú
Giữa
màn mưa giăng, lòng không trăn trở
Rũ
sạch bụi trần, hớn hở cùng nhau
Tâm
sáng trong, đời bỗng hết u sầu
Mưa
ướt áo, hằn chũm cau mới nhú
Dáng
mềm mại, cặp đùi non quyến rũ
Giữa
mưa rơi, đám thanh nữ quây quần
Nụ
cười e thẹn, nghiêng mái đầu xanh
Từng
hạt mưa biến thành chân châu quí.
Bức
tranh tình, khiến lòng anh ủy mị
Hứng
ngàn hạt mưa, nhận khí đất trời
Sức
trẻ căng tràn, quấn quýt mưa rơi
Dang
tay đón, thân ngời lên vạm vỡ….
Mưa
cứ thế tuôn, sạch đời, đẹp phố
Chợt
đến, chợt đi, hồn mở xuân thì
Mưa
Sài Gòn theo mình từng bước đi
Trong
mỗi chiều, thầm thì lời tha thiết
Dẫu
có xa quê, tình người đan dệt
Ấm
áp yêu thương, da diết khôn cùng
Giọng
gái Hà Nội êm mượt như nhung
Trí
trai Sài Gòn, oai hùng vững chãi
Tấp
nập phố mưa, người đi mê mải
Những
chiều mưa rơi, nhớ mãi chốn này.
Tiếng Sóng Biển
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen