Chiến tranh đi qua đã gần 40 năm, nhưng nỗi đau vẫn còn nguyên vẹn và chua xót cho hàng triệu gia đình với câu hỏi: Ai thắng? Ai thua?
Những thương bệnh binh bên nào chiến tuyến cũng là CON NGƯỜI, họ cần được giúp đỡ và chăm sóc. Ta không thể làm ngơ trước những con người bình thường bị tàn tật vì hậu quả chiến tranh, hay ngay cả vì họ đã tham lam lạm dụng đủ các thứ thuốc độc hại cho vào cây trồng, chăn nuôi, thức ăn, đồ uống, đồ dùng......để hại những người khác và hại chính mình. Ta cũng không thể quay mặt trước những kẻ tự lao vào con đường tội lỗi, ăn chơi sa đọa, đàng điếm để mắc phải những căn bệnh chết người.....
Tại sao ta quay lưng lại với những người đã ngã xuống hay là phế binh từng một thời đứng bên kia chiến tuyến? Họ đã có tội gì??? Họ cũng yêu Tổ Quốc của họ, chiến đấu vì Lý Tưởng cao đẹp của họ là Tự Do, Dân Chủ và Giầu Mạnh. Họ cũng khao khát Hòa Bình, và không muốn có chiến tranh. Nhưng thế cuộc lịch sử đặt họ bên kia chiến tuyến, dù muốn hay không, họ cũng có trách nhiệm phải cầm súng chiến đấu. Cũng như những thanh niên miền Bắc trước kia, đến tuổi là "Phải" nhập ngũ, và cầm súng, bất kể nuốn hay không.
Tội gây ra cuộc chiến đâu phải do họ? Họ cũng chỉ là nạn nhân mà thôi.
Hãy mở lòng nhân ái cho tất cả mọi người! vì bên kia chiến trận ngày xưa còn có cả bạn bè, anh em, hàng xóm của chúng ta. Hãy xếp lại quá khứ thương đau của dân tộc để cùng hướng về tương lai! Nếu không thực lòng chìa bàn tay yêu thương, thù hận sẽ muôn đời không thể xóa nhòa giữa những người con cùng một Tổ quốc, cùng một Cội nguồn và cùng một Dân tộc!
Hình ảnh những thương phế binh của bên "Thua" sau những năm Thống nhất
Anh - người chiến binh với cây nạng gỗ
Lang
thang
Câu
vọng cổ ru đời
Đàn
bập bùng hòa khúc hát chơi vơi
Nước
mắt tuôn, theo lời ca anh kể…
Chiến
tranh là như thế!
Phút
gặp nhau, chưa kịp để ngậm ngùi
Dẫu
khác chiến tuyến, cùng một quê thôi
Nhận
ra nhau, chưa kịp lời thăm hỏi
“Bùng!”
Quả
đạn pháo, tạo thành một màn khói
Quùa
quạng tay, anh cố với bạn mình
Gào
rát họng, sao mày cứ lặng thinh?
Đừng
giận tao, vì mối tình ngày cũ….
Thủa
ấu thơ, thân tình như máu mủ
Anh
em, bạn hiền
Hai
thằng rủ nhau cùng
Trâu
chăn một đồng, sách học dùng chung
Củ
khoai nướng, hai đứa cùng chia sẻ
Ríu
rít bên nhau, bình yên như thế……
Rồi
một ngày, hai thằng để lạc nhau
Mày
biệt tăm, ôm theo mối tình đau
Vì
yêu cô gái
Mối
tình đầu tao có…..
Thương
bạn hiền, đầu quân chịu gian khổ
Tự
đầy đọa thân,
Tao
cũng cố quên Nàng….
Chiến
trường bom đạn, hủy diệt tràn lan
Giữa
đồng bắp, mình bàng hoàng gặp lại
Họng
súng đối nhau - Tình bạn còn mãi
Lao
tới ôm, mà chưa kịp dãi bầy….
Chân
tao gẫy, mày nằm lại nơi đây
Máu
chan chứa, loang đầy trên vồng ngực….
Cuộc
đời còn lại
Ôm
nỗi niềm day dứt
Thương
thằng bạn thân, tim nức nở ca từ
Chiến
tranh tương tàn, ai thắng? ai thua?
Gần
bốn mươi năm
Lắt
lay trong trò đùa số phận!
Lang
bạt mọi miền kiếm ăn lận đận
Dựa
lòng vị tha,
Tao
dấn tấm thân què….
Tiếng Sóng Biển
Dưới đây là hình ảnh được chính quyền quan tâm của những thương binh bên "Thắng"
Dưới đây là hình ảnh được chính quyền quan tâm của những thương binh bên "Thắng"
Hãy mở lòng nhân ái cho tất cả mọi người! vì bên kia chiến trận ngày xưa còn có cả bạn bè, anh em, hàng xóm của chúng ta. Hãy xếp lại quá khứ thương đau của dân tộc để cùng hướng về tương lai! Nếu không thực lòng chìa bàn tay yêu thương, thù hận sẽ muôn đời không thể xóa nhòa giữa những người con cùng một Tổ quốc, cùng một Cội nguồn và cùng một Dân tộc!
AntwortenLöschen....
Mình rất tán đồng và ủng hộ quan điểm của bạn, ở đâu cũng là con người bạn nhỉ, mà là con người thì rất cần yêu thương và tôn trọng.
Phù Sa ơi, lý giải vì sao bạn được tất cả mọi người yêu mến, vì bạn có một trái tim nhạy cảm và nhân hậu. Một trái tim đầy sự cảm thông, chia sẻ. Xin cám ơn Bạn gái iu thương!
Löschen