Hôm
đó, tôi đang ngồi trong lớp, gần hết tiết học, tự dưng tôi buồn ngủ kinh khủng.
Không thể cưỡng lại được, tôi chìm đi trong tư thế ngồi chống cằm. Không một ai
biết tôi đang ngủ, vì tôi vẫn mở mắt. Đầu óc tôi tê dại, mê đi, nhưng tôi chắc
chắn mình vẫn nghe lời thầy nói và thấy thầy đi qua đi lại giữa lớp. Nhưng có lẽ
tất cả chỉ dừng ở ngoài nhãn cầu của tôi. Còn đầu óc tôi chìm vào một Giấc mơ không cưỡng lại được.
Tôi thấy mình đi vào một con đường hầm tối om, ngược chiều với một
đoàn quân bộ đội đeo ba lô nặng trĩu trên vai, tôi nhìn vào mặt các anh và tự
dưng cứ muốn tìm cậu ruột của tôi. Cậu là đại úy quân đội pháo binh hồi kháng
Pháp, đã giải ngũ về lấy vợ và có 2 đứa con gái xinh đẹp, nhỏ hơn tôi, nhưng
không hiểu sao, cậu lại cũng rất yêu quí tôi. Đi đâu, cậu cũng nhớ mua quà dành
riêng cho tôi. Ngày cậu bị gọi trở lại quân ngũ lên đường vào miền nam, cậu ghé
thăm và mua quà cho tôi, ôm chặt tôi vào lòng dặn dò đủ thứ, hôn vào má tôi rồi
mới đi.
Đoàn quân cứ lặng lẽ đi còn tôi cứ chạy ngược xuống phía xuôi và
gọi tên Cậu. Tôi đi mãi và tới một dòng sông nước đen ngòm. Có 1 chiếc bè vừa rời
khỏi, tôi thấy đứng trên đó là Ông Bà Nội, Ông Ngoại, một người chú họ, và 2
người nữa, tôi không biết nhưng toàn người đã chết lâu rồi, Cậu tôi lại cũng đứng
trên đó và tất cả đang đuổi tôi quay lại, tôi không muốn, nên lên tiếng gọi Cậu
quay về cùng tôi, rồi giật mình tỉnh hẳn, vừa lúc hết giờ học.
Tôi
không tin là mình vừa thấy những hình ảnh đó, nhưng nó cứ ám ảnh trong tôi. Tôi
quay sang hỏi thằng Hải là tôi vừa ngủ gật hả? Nó nói, mắt bà mở trừng trừng chứ
ngủ nghỉ gì. Đầu óc bà làm sao thế? Chẳng lẽ ngủ hay không, cũng không biết hay
sao?
Trên
đường về, tôi đi ngược chiều với 3 xe tải chở bộ đội chạy chậm chậm, tôi sán lại
gọi “Cậu ơi!, Cậu ơi!” các chàng lính cười ầm lên và một người gọi với, “Bé phải
gọi cả tên thì mới tìm được chứ”. Tôi gọi cả tên cậu ra, một vài người nhận,
nhưng đều không phải, có người thì nhận là “Chú”, có người đùa lại cứ nhận là
“Anh”. Về sau có 1 chú vẻ cứng tuổi xuống hỏi tôi sao lại đi tìm Cậu kiểu này?
Rồi cho tôi địa chỉ trung tâm tuyển quân của Hà Nội bảo tôi tới đó mà tìm. Tôi
cũng thấy mình vô lý, nhưng vì bị Giấc mơ thoáng qua đó ám ảnh, nên tôi mới có
hành động như vậy.
Khi
về tới nhà thì thấy Bà Ngoại tôi ngồi đó khóc sưng cả mắt. Tôi ôm lấy bà và hỏi
thì bà nói mơ thấy Cậu tôi về, hỏi không nói lẳng lặng bỏ đi. Chắc Cậu tôi mất
rồi….Cả nhà tôi hết sức động viên Ngoại. Sau đó tôi kể cho mẹ tôi nghe về giấc
mơ thoáng qua ở lớp của tôi cũng gây ấn tượng không tốt trong tôi. Nghe vậy, mẹ
tôi sợ có chuyện gì với Ngoại trên đường về Thái Bình nên bắt Ba tôi nghỉ 1
ngáy phép đưa Ngoại về tận nơi an toàn. Nhưng sau đó ít lâu thì Ngoại tôi mất
vì bệnh, mà vẫn không có tin báo tử của Cậu. Nhưng cũng từ đó, mợ tôi không nhận
được thư của Cậu nữa, cả nhà cứ tự động viên là vì Cậu đi vào Nam, bom đạn nên
thư không ra được….
Sau
ngày Thống Nhất cũng không thấy Cậu trở về, không cả giấy báo tử. Cả nhà lại
đoán già đoán non là “Cậu lưu lại làm công tác bí mật” chăng? Rồi không thể chờ
được nữa, Mợ lên tận Huyện đội hỏi mới vỡ lẽ ra là cậu đã hy sinh ngay thời điểm
tôi và Bà Ngoại mơ thấy điềm báo. Một trái Rocket đã bắn trúng hầm chỉ huy của Cậu.
Ghi chép của Tiếng Sóng Biển
Đúng là THẦN GIAO CÁCH CẢM bạn ạ, mình tin vào những điều này lắm, mà không phải ai cũng có thể làm được, chỉ ít người có tần số sóng vỏ não đặc biệt mới bắt được tín hiệu từ người thân đã mất hay gặp sự cố gì đó. Bạn có một khả năng thật đặc biệt đó
AntwortenLöschenMình cũng không hiểu sao lại như vậy. Nhiều khi sự việc xảy ra y hệt như trong mơ, làm mình luôn nghĩ, nó đã xảy ra 1 lần với mình rồi. Sau này, để kiểm chứng, mình đã ghi lại các giấc mơ và....tất cả đều đúng. Thế mới kỳ lạ.
Löschen