Mặc
dù mới quen không lâu, nhưng chúng tôi là bạn thân của nhau ngay khi mới có cơ
hội gặp nhau, vì cả 2 gia đình đều là dân “Tập kết”. Mặc dù khác trường, nhưng
2 đứa đều học sáng. Chiều nào tôi và Dung cũng ríu rít cùng nhau, nó ở tận phố
Hàng Bột, nhưng cứ đi tắt qua Hào Nam sang tôi chơi thường xuyên và có gì cũng
chia nhau. Hôm thì nó ăn ở nhà tôi, hôm thì tôi ăn cơm ở nhà nó. Cả 2 gia đình
đều coi chúng tôi như con trong nhà.
Bỗng một hôm, tự dưng tôi mơ thấy mình đánh nhau dữ dội với nó
ngay trước cửa nhà tôi. Tôi bị nó đánh ngã lăn ra , rồi đạp lên người tôi. Hai
đứa đánh nhau máu me bê bết. Còn con bé Thành “béo” hàng xóm bên cạnh thì cười
đắc ý.
Khi
tỉnh dậy tôi cứ ngơ ngác, phờ cả người như vừa trải qua một trận đánh nhau thật
và không hiểu chuyện gì. Tôi kể lại với Dung, nó cười như nắc nẻ, nói tôi là vớ
vẩn, hai đứa thương nhau không hết, tôi lại thùy mị, nết na, ba mẹ nó lấy tôi
làm hình mẫu cho nó học, thì làm sao tôi đánh được ai? Và ai mà chạm tới tôi,
nó sẽ bảo vệ tôi đánh trả, chứ sao hai đứa lại đánh nhau được?
Bẵng
đi một dạo, rồi chuyện đó đột ngột xảy ra khi cả tôi và nó đã quên đi giấc mơ
kia. Tất cả xẩy ra đúng hệt như trong mơ khiến tôi cứ ngỡ nó xẩy ra lần thứ 2
trong cuộc đời mình và giống hệt lần trước.
Sau
đó, khi bình tĩnh lại, tôi mới nhớ lại Giấc mơ báo trước của mình.
Hôm
đó đột ngột anh trai tôi, yêu cầu tôi theo bế giúp anh chị đứa con gái lớn khi
anh lên Vĩnh Phú đón vợ con về Hà Nội. Tôi đi cùng anh 2 ngày và không kịp báo
cho Dung biết, vì tối anh nói, thì sáng sau đi luôn. Tôi sang hàng xóm nhờ Thành
“béo” nhắn lại cho Dung.
Chiều
ngày thứ 3, vừa ra cửa, nhìn thấy Dung, chưa kịp reo lên mừng, nó đã tát tôi liền
mấy cái, tôi đẩy nó ra, chưa kịp hỏi chuyện gì, thì cứ thế nó đấm tôi túi bụi.
Tôi gắng tìm cách giữ nó lại, nhưng nó càng hung hơn. Một cú song phi trúng ngực
khiến tôi ngã bật ngửa xuống đất.
Ba
mẹ tôi cũng dân Miền Nam tập kết, nhưng gốc lại là người Hà Nội, chỉ vì cuộc
kháng chiến, ba mẹ theo ông nội bị “điều động” vào Nam làm Cách mạng thôi. Còn
gia đình nó là dân Nam xịn, theo CM nên phải di rời ra Bắc năm 54 để tránh bị bắt.
Nó cũng sinh ra ngoài Hà Nội như tôi, nhưng tính tình nó như con trai, nóng nẩy,
bộc trực, ăn to, nói lớn, lại được ba nó dậy cho tí võ vẽ để tự vệ, nên người
nó đậm, chắc nịch, ra đòn nhanh và mạnh.
Tôi
vốn là cầu thủ bóng rổ xuất sắc của trường và chơi khá nhiều các bộ môn thể
thao, trong đó có cả 16 thế võ tự vệ mà tôi khá thành thục, nên mặc dù dáng người
mảnh khảnh, cao ráo, nhưng nhanh nhẹn, hai cánh tay và bàn tay cũng cứng như
thép. Tôi lại cao hơn nó, nên mặc dù lúc đầu do bị tấn công đột ngột, và không
ngờ, nên tôi lúng túng và bị nó đấm, đá ngã lăn ra đất khá đau. Một bác gần đó thấy
thế, hét lên lao ra kéo tôi đứng dậy, và chặn nó lại, nhưng tôi gạt bác ra, tự
đứng lên và hiểu rằng, phải “chơi cho tới ngã ngũ”, mới biết được chuyện gì
đang xẩy ra. Lúc này, tôi không chỉ né tránh và chống đỡ nữa, tôi cũng đánh trả,
nhưng ra đòn cầm chừng, vì sợ nó bị thương. Song nó không hề nương tay với tôi,
nó ra đòn như đánh kẻ thù. Chỉ tới khi nó quyết dùng hai ngón chỏ và giữa của bàn
tay phải suýt chọc mù mắt tôi, nhưng tôi nhanh mắt né được, móng tay chỏ sắc nhọn
của nó chọc vào cạnh đuôi mắt trái tôi kéo rách 1 vệt dài ra phía thái dương
(khi lành, trông như vệt nhăn sớm cạnh đuôi mắt.) Không đừng được nữa, tôi mới
lấy hết sức bình sinh dồn sức mạnh vào đôi tay nhỏ nhắn nhưng cứng rắn của tôi
đấm thẳng vào mặt nó liên tiếp như búa máy trong sự tuyệt vọng vì bạn….Khi được
bác già kia gỡ ra khỏi nó, tôi thấy mũi nó vẹo sang 1 bên, mồm nó bê bết đang
phun máu ra phì phì và chửi tôi làm nó gẫy 2 cái răng. Đứng cạnh nó là con
Thành “béo” hàng xóm đang ôm vai nó có vẻ chia sẻ. Bên má tôi máu cũng đang chẩy.
Tôi
xuýt bị ba tôi “oánh” cho 1 trận, nếu không có bác kia thuật lại câu chuyện và
khẳng định tôi bị Dung tấn công trước, và dù tôi yếu hơn, bị nó đánh khá đau
lúc đầu, ngã xuống đất còn bị nó dẫm đạp rất mạnh, nhưng tôi đã kiên cường chống
lại, tuy bị nó cho rách đuôi mắt, nhưng cũng làm nó vẹo mũi và gẫy răng. Bác
khuyên ba tôi không nên đánh tôi, mà phải hỏi xem chuyện gì.
Tôi
chợt nhớ lại Giấc mơ báo trước và cứ tự hỏi lòng, không biết chuyện gì đang
xẩy ra? Mãi tới khi đi ra nhà xí công cộng, tôi mới vỡ lẽ mọi chuyện.
Phía
trong bức tường của 2 khoang hố xí là những chữ viết bằng than củi của chính
con Thành “béo” hàng xóm, chửi Dung là đĩ thõa, giành người yêu của nó, chửi
Dung là kẻ giả tạo, thô thiển… và viết ở dưới là tên tôi.
Mặc
dù đã bị xóa đi nhưng còn nguyên vết tích. Tôi vỡ lẽ đó là do sự đố kỵ, ghen
ghét mà ra. Vì Thành “béo” bằng tuổi tôi, phát triển sớm hơn tôi vể sinh lý,
tính đĩ thõa, hay ăn cắp vặt, miệng rộng mang tai, vú dài tới rốn, lại béo ị,
ăn tham và xấu tính, nên ngay từ nhỏ, không ai muốn chơi với nó. Khi lớn lên,
thêm tính hay đưa chuyện và hay ghen ăn tức ở với bạn bè, nên cũng chẳng đứa
nào muốn chơi với nó. Đám con trai và con gái cùng khu gần như bỏ rơi nó. Ở trường
nó cũng không có bạn, nó học lớp B tôi học lớp A. Nó học dốt nên ba nó cứ lấy
tôi ra làm hình mẫu bắt nó phải noi gương…. Nên nó ghét tôi. Đôi lần, nó đã tìm
cách nói xấu tôi với bạn bè lớp tôi, nhưng không ai tin nó, vì ở lớp, tôi là
cán sự văn, chơi thể thao, văn nghệ, viết báo tường…. đều khá, lại hòa đồng, nhẹ
nhàng, nên ai cũng quí.
Lần
này nó đã làm được cho Dung tức giận, nó khoái trí lắm, nhưng nó cũng không ngờ
kết cục lại bi thảm như vậy. Sợ tôi tìm ra nguyên nhân, nó gắng xóa nhom nhem
chữ đi, nhưng không thể xóa sạch. Tôi gọi chị gái nó ra và kể hết mọi chuyện với
chị. Chị nó là người hiểu biết và công bằng, cũng rất quí tôi, nên cẩn thận còn
đem vở nó ra so, rồi về mách ba nó, thế là ba nó điên lên đánh cho nó một trận
vì cái tính xấu đó, bắt nó sang xin lỗi tôi trước mặt ba mẹ tôi. Anh trai tôi
thay mặt ba, dẫn tôi đến nhà Dung xin lỗi vì đã đánh Dung đau và kể lại mọi
chuyện. Dung nổi giận, đòi đi đánh Thành “béo” ngay, tí nữa thì lại bị ba Dung
tạt tai cho cái nữa, vì tính nóng nẩy. Kể từ đó chúng tôi không chơi với nhau nữa,
và tôi rút ra một điều chí lý: Hãy chọn
bạn mà chơi!
Ghi chép của TSB