Seiten

Freitag, 16. August 2013

Chuyến thăm Uyên Kha, Uy trong tù trước ngày xét sử phúc thẩm

Khi đọc bài viết này, tôi đã khóc......Nước mắt cho sự cảm phục tinh thần bất khuất của các em! Những đứa con Việt Nam, đại diện cho tuổi trẻ của một dân tộc Việt kiên cường, không chịu khuất phục. Cho dù bị vu khống, bị bôi nhọ, khép tội oan, bị đọa đày, các em vẫn giữ được tâm trong sáng, vẫn tin vào sự "công bằng" hiếm hoi trong cả một hệ thống kìm kẹp, muốn bóp nghẹt quyền con người và không có dân chủ này. Đứng trước các em, tôi bỗng thấy mình thật nhỏ bé, thật hèn kém.....




Phương Uyên và Nguyên Kha ơi!
Tấm gương các em, ngàn đời ghi nhớ!
Đứng trước cường quyền không hề run sợ
Mái đầu xanh trăn trở vận nước nhà
Cắt tay lấy máu, đòi lại Hoàng Sa
Cấm Trung Quốc động Trường Sa thân thiết!
Tổ Quốc trong tim, lời gọi da diết
Hãy đứng lên, cùng diệt mọi kẻ thù!
Gương mặt sáng ngời, khí thượng ngàn thu
Đang tỏa sáng giữa gông tù, ngục tối
Ngẩng cao đầu: Em hoàn toàn vô tội!
Khi yêu Quê hương, chống đối kẻ thù.

Nụ cười của Phương Uyên không khác nụ cười của Võ Thị Thắng xưa

Hỡi những kẻ hèn, 
Vì cắc bạc đồng xu,
Vì tham danh, giả mù làm nô lệ!
Hỡi những CON NGƯỜI, 
Đừng cúi đầu như thế!
Vinh, nhục là đây, lịch sử để đời!
Thương cho tuổi trẻ của các em tôi
Bị lũ cường quyền dối lời gian chứng
Án tù nặng, bắt các em chịu đựng
Làm quà hiến dâng, "minh chứng lòng thành"
Của lũ tham quan với đám "đàn anh" (TQ)
Hòng giữ ghế, kiếm tiền nhanh.....rồi "phắn"!

Tiếng Sóng Biển

Huỳnh Ngọc Chênh: 

GHI NHANH VỀ CHUYẾN ĐI THĂM UYÊN, KHA, UY TRONG TÙ


Đoàn khách thăm trước cổng trại tạm giam công an tỉnh Long An


GHI NHANH VỀ CHUYẾN ĐI THĂM UYÊN, KHA, UY TRONG TÙ


Huỳnh Ngọc Chênh

Khi Nguyễn Tường Thụy, Lê Quốc Quyết, tôi và một vài bạn trẻ đến cổng trại tạm giam
Long An thì cũng vừa lúc một một băng rôn đỏ rực " Nhiệt liệt chào mừng" được
kéo lên treo trước cổng trại. Tôi nói đùa: "He he, họ nhiệt liệt chào mừng chúng mình đấy".

Đến gần hóa ra là " Nhiệt liệt chào mừng đại biểu dự lễ khánh thành trại tạm giam công
an tỉnh Long An". Nhà tù mới được xây dựng rất to đẹp và hoành tráng trên một khu
đất rộng mênh mông cách trung tâm thành phố Tân An (tỉnh lỵ Long An) khoảng chừng
10km. Vì vậy đường đi đến trại tạm giam rất thuận lợi, đỡ vất vả cho những người nhà
đi thăm nuôi thân nhân trong trại.

Vào trong khu thăm nuôi, chúng tôi bất ngờ khi gặp các anh Huỳnh Kim Báu, Kha
Lương Ngãi, Mai Văn Muôn đại diện cho nhóm nhân sĩ trí thức Sài Gòn đến thăm viếng
và tặng quà cho ba em Phương Uyên, Nguyên Kha và Nhật Uy. Và bất ngờ hơn nữa, khi
thấy blogger Phạm Chí Dũng đang đứng quây quần bên cạnh nhóm bạn trẻ là bạn bè
của Uyên, Kha và Uy. Phạm Chí Dũng đã từ sáng sớm, một mình cỡi xe gắn máy từ
Sài Gòn chạy xuống đây. Gia đình Phương Uyên, bên cạnh anh Linh, chị Nhung là bố mẹ,
còn có em trai nhỏ và cậu ruột từ Phan Thiết vào đi cùng với chị Tân vợ anh Điếu Cày.
Gia đình Nguyên Kha, Nhật Uy thì ngoài mẹ Liên, chị Như là chị cả của Kha, Uy còn
có cô vợ chưa cưới của Uy cùng các cháu nhỏ.

Sáng nay người đi thăm tù khá đông, chúng tôi cùng gom hết chứng minh nhân dân đưa
cho chị Nhung vào đăng ký thủ tục thăm nuôi rồi ngồi chờ. Nhân viên trại tạm giam
Long An làm việc khá nghiêm túc và chấp hành đúng quy định của luật pháp là cho
phép tất cả chúng tôi được vào thăm tù nhân theo nguyện vọng. (Những trại giam khác
như trại giam anh Điếu Cày, trại giam chị Tạ Phong Tần...ngăn cản người thân quen vào
thăm tù nhân là làm trái pháp luật). Rất tiếc, khi chúng tôi đến thì gia đình chị Liên đã làm
xong thủ tục đăng ký thăm nuôi Nguyên Kha và Nhật Uy nên chúng tôi chỉ làm thủ tục
đăng ký thăm nuôi chung với gia đình Phương Uyên.

Nguyên Kha được ra trước tiên, do không đăng ký nên chúng tôi chỉ được đứng ngoài
cửa sổ nhìn vào. Tuy vậy, tôi và Phạm Chí Dũng vẫn vào trong cùng với mẹ và chị gái
của Nguyên Kha. Bên kia khung kiến, chàng trai trẻ cao lớn, mạnh khỏe và tươi tắn
bước ra ngồi vào ghế. Nguyên Kha có khuôn mặt cân đối, ánh mắt sáng, hai hàng lông
mày đậm và sắc tạo ra nét cương nghị của một người đàn ông cứng cõi. Kha cười khá
tươi khi chào mọi người và trong suốt thời gian nói chuyện qua ống nghe với chị gái và
cháu gái. Chị Liên, mẹ Kha ngồi hàng ghế phía sau cùng tôi, chị nói hôm nay chị không
được phép nói chuyện với Kha. Tôi tỏ ra ngạc nhiên, chị giải thích: Những lần thăm nuôi
và gặp gỡ trước đó chị đã nói nhiều, trong đó có những điều người ta cho là bất lợi nên
lần nầy phải viết cam kết chỉ vào thăm chứ không cho tiếp xúc nói chuyện (?) Quy định
chỉ cho mỗi tù nhân được 20 phút nói chuyện với người nhà, nhưng hôm nay, các giám
thị tỏ ra dễ dãi, linh hoạt cho Nguyên Kha ở lại thêm 5 phút. Qua sắc thái tươi tỉnh của
Nguyên Kha suốt buổi tiếp xúc với gia đình và qua hỏi chuyện chị của Nguyên Kha
sau đó, chúng tôi biết rằng tinh thần em rất vững vàng cho phiên tòa ngày mai. Kha rất
cảm động khi thấy các bạn của mình và biết có các nhân sĩ và blogger chúng tôi đến
thăm và gởi quà. Em tươi tỉnh và đầy vẻ tự tin vẫy tay chào chúng tôi trước khi bước vào.

Tiếp theo sau đó là Phương Uyên và Đinh Nhật Uy, tất cả chúng tôi, trên 10 người đều
được vào trong phòng để chờ cả hai bước ra. Tuy nhiên chúng tôi chỉ thấy mỗi Đinh
Nhật Uy với chiếc áo thun vàng nổi bậc và nụ cười thật tươi bước ra vẫy tay chào. Tất
cả các tù nam đều hớt tóc ngắn, riêng Đinh Nhật Uy vẫn để nguyên mái tóc dài như vẫn
thấy các ảnh của em trên facebook, vì Uy chưa phải là phạm nhân (đến bây giờ chúng tôi
thật tình vẫn chưa hiểu Uy bị bắt vì lý do gì, chẳng lẽ vì vài câu chống Trung cộng trên
facebook mà áp em vào điều 258?). Hôn thê của Uy được ưu tiên nói chuyện với Uy
suốt cả buổi thăm nuôi. Uy mới bị bắt nên biết rất nhiều người trong đoàn đến thăm,
vừa nói chuyện với người yêu nhưng thỉnh thoảng vẫn vẫy tay chào chúng tôi bên ngoài.
Sau người yêu là đến chị gái của Uy. Chị Liên cũng không nói chuyện với con trai, chỉ
giải thích: Tôi mới làm việc với nó suốt cả ngày cách đây mấy hôm rồi. Lần này Uy ra
tòa phúc thẫm vụ Uyên - Kha với tư cách người có trách nhiệm liên quan chứ không
phải ra tòa vì chính vụ của Uy. Tài sản của Uy tại cửa hàng điện tử bị tịch thu trong vụ
án Uyên - Kha, và Uy đã gởi đơn kháng nghị.

Phải chờ đến hơn 20 phút thì mới đến lượt Phương Uyên ra.




Anh Huỳnh Kim Báu, đại diện các nhân sĩ trí thức trao quà cho Phương Uyên qua
chị Nhung, mẹ của em

Tất cả chúng tôi hơn 10 người đều đồng loạt bật đứng lên khi một cô gái trẻ thật xinh
đẹp dưới màu áo trắng học trò còn mang bảng hiệu nhà trường bước ra. Chúng tôi
xuýt vỗ tay vang trời nhưng chợt nhớ lại không được phép làm ồn tại phòng thăm nên
dừng lại. Em sáng lóa và rạng ngời với nước da trắng ngần không thua màu trắng tinh
của chiếc áo nữ sinh mà em đang mặc. Khuôn mặt em đầy đặn và cương nghị với ánh
mắt rạng ngời sau đôi kiếng cận gọng đen. Em chỉ nhìn chúng tôi gật đầu chào trước
khi ngồi xuống mà cảm xúc chúng tôi dâng trào. Mắt Nguyễn Tường Thụy dường như
đang nhòe đi. Chị Tân khẽ nhắc: Anh đừng khóc đấy nhé. Rồi nắm tay kéo Thụy ra sau
trong khi tất cả chúng tôi dồn vào đứng vòng quanh sau lưng anh Linh và chị Nhung,
bố mẹ của Uyên. Em trai 8 tuổi của Uyên được giám thị cho chạy vào bên trong ôm
chầm lấy chị, hai chị em tíu tít hôn nhau.

Vì có tên đăng ký chính thức thăm Uyên nên tất cả chúng tôi đều được nói chuyện với
Uyên. Sau một hồi tâm sự với nhau, ba mẹ Uyên nhường ống nghe cho chúng tôi. Anh
Huỳnh Kim Báu nói trước. Anh giới thiệu thành phần trong đoàn đến thăm cho Uyên
biết và động viên em tiếp tục cứng cỏi, kiên định nếu thấy rằng chọn lựa của em là đúng
đắn. Cũng cần phải nhắc lại rằng anh Huỳnh Kim Báu là cựu tù 8 năm ở Côn Đảo
trước năm 75. Sau anh Huỳnh Kim Báu là hai anh Kha Lương Ngãi và Mai Văn Muôn
là hai nhà báo kỳ cựu của SGGP và đài VOV. Phạm Chí Dũng vừa ở tù ra nên có
nhiều chuyện để nói với Uyên, anh cũng nói với Uyên về nội dung một cuốn sách mà
anh vừa gởi tặng cho em. Tôi hỏi thăm em chuyện ăn ở trong tù và cho em biết tinh thần
và thái độ của em ở phiên tòa sơ thẫm rất ấn tượng đã gây ra sự xúc động trong lòng
mọi người, mong em giữ nguyên tinh thần đó trong phiên tòa ngày mai. Tôi hỏi em có
nhắn nhủ gì với bạn bè bên ngoài, em nói: Cám ơn tất cả sự quan tâm của mọi người
dành cho hai em và em tin rằng sự công bằng sẽ đến với hai em trong nay mai.

Nguyên Kha và đặc biệt là Phương Uyên là niềm tin, là nguồn cảm hứng của Nguyễn
Tường Thụy nên anh đã viết đến 15 bài về vụ án của hai em. Từ lâu anh đã tự xem
Phương Uyên là con của anh. Anh bay từ Hà Nội vào để dự phiên tòa và để mong gặp
em. Cách đây hai ngày, anh đã gặp ba mẹ Uyên và nói lên nguyện vọng muốn nhận
làm cha nuôi Phương Uyên. Anh Linh và chị Nhung rất cảm động nhận lời nhưng nói
rằng cũng còn tùy thuộc vào Phương Uyên. Thế nên hôm nay, khi ngồi đối diện với
Phương Uyên, cầm ống nghe lên và nghe Phương Uyên thốt lên chữ cha trìu mến,
Nguyễn Tường Thụy đã bậc khóc, nước mắt anh ràn rụa. Một blogger cứng cỏi,
một người lính kiên cường đã để cho sự nhạy cảm của một nhà văn lay động tấm lòng.

Lê Quốc Quyết và các bạn trẻ khác của Phương Uyên cũng được nói chuyện với
Phương Uyên. Và dường như Phương Uyên đã truyền niềm tin đến cho mọi người.
Nên sau đó, Lê Quốc Quyết đã ghi trên facebook: Đi thăm Phương Uyên để động
viên tinh thần em và gia đình, không ngờ khi gặp em thì mình được động viên tinh thần
nhiều hơn. Liệu có quá không khi mình nói rằng "đất nước này cả thế kỷ giờ mới có
được con người như em"!

Không quên cám ơn các anh cán bộ ở trại tạm giam Long An. Các anh đã làm việc rất
nghiêm túc và đối xử hòa nhã, thân thiện với tất cả người đi thăm trong đó có anh em
chúng tôi. Bên cạnh đó, do trại giam mới xây dựng nên cơ ngơi khá khang trang, chỗ
chờ của thân nhân và phòng thăm nuôi khá lịch sự và thoáng mát. Tuy vậy vẫn có một
nhân viên an ninh cầm camera liên tục chụp ảnh và ghi hình chúng tôi, không biết để
làm gì trong khi đó chúng tôi đã gởi giấy chứng minh có hình ảnh và đầy đủ các thông
tin cá nhân cho bộ phận tiếp nhận đăng ký thủ tục thăm nuôi.



Keine Kommentare:

Kommentar veröffentlichen