Đồng tiền xưa nay vốn
rất bạc
Sang tay nhau là đã khác từng ngày
Lúc rất nhiều, để rồi
lại trắng tay
Thời gian trôi, sẽ đổi
thay hoàn cảnh
Ai biết điều gì trước đâu
mà tránh?
Nắm được quyền, có gánh
nổi họa vùi?
Ai dám tự tin, khẳng
định suốt đời
Vững trên đỉnh, mà
không rơi xuống vực?
Đừng gieo họa, đừng
khiến người uất ức
Chỉ Thời gian nắm
quyền lực khôn lường
Gặp lúc thịnh, mà hành
sự nhiễu nhương
Sẽ có ngày nhận tai
ương đau khổ
Hãy chìa tay giúp đỡ
người khốn khó
Chớ gian tham, ba họ
chịu tội sau
Qui luật đổi rời, hoán
vị cho nhau
Chẳng ai mãi sẽ được
giầu ba họ
Cũng chẳng ai phải chịu
khổ ba đời
Chim lúc sống mổ đàn Kiến
tả tơi
Khi chết đi, đành thành
mồi cho Kiến
Cây gỗ con làm ngàn diêm
thuận tiện
Thiêu rừng cây, chỉ que
nhỏ tiêu rồi
Có quyền lực, chớ vội
dại khinh người
Khi thành đạt, chớ
ngạo đời khoe mẽ.
Thượng Đế cho ta hình hài
như thế
Cặp mắt tinh nằm phía
trước để nhìn
Thẳng mà đi, mạnh dạn
cứ tiến lên
Quên quá khứ, chớ hận lên móc lại
Ngài cho ta một cái
lưỡi mềm mại
Chỉ nói lời hay, nhân ái ngọt ngào
Ngài cho ta một cái
đầu ngẩng cao
Hộp sọ cứng, kín đáo
che tri thức
Của báu để dành, không
ai cuỗm được
Vốn quí do ta tích phước cả đời
Ngài ban mỗi người
chiếc mũi nhận hơi
Một cái miệng không
buông lời tục tĩu
Nơi nhập nguồn sống,
chớ trộn bẩn thỉu
Bệnh tật phát sinh, vì
thiếu khôn ngoan
Ngài cho ta đôi tai
hướng thế gian
Nghe hai phía, không
phải toàn câu chửi
Thượng Đế cho ta lưng
thẳng không cúi
Cớ làm sao phải quì
gối làm chi?
Tiền tài ngoại thân,
đâu đáng giá gì?
Trái tim đỏ, hãy đập
vì nhân loại
Biết trao yêu thương,
muôn đời sống mãi
Không cầu xin cũng nhận
lại mừng vui
Nhân – Quả đáp đền, tự
tại mình thôi
Ngài đã ban, hãy LÀM
NGƯỜI cho xứng.
TSB 18.10.2015
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen