Hình minh họa
Con chó ngước nhìn Chủ
Người đàn ông cô độc
Họ hiểu nhau qua dấu
ngoắc, không lời
Mặc cho xã hội chọc
ngoáy không thôi
Hai kẻ đó
Chẳng rời nhau nửa bước
Họ luôn chia nhau thức ăn
kiếm được
Tỏ sự quan tâm, chó
ngước mắt trông chừng
Mọi ý của Chủ
Chó chẳng thể dửng dưng
Mối giao hòa như cùng
chung ngôn ngữ
Chẳng ai biết
Họ hiểu nhau tới từng
câu chữ
Bao buồn vui, chẳng thể giữ
trong lòng
Thất vọng cuộc đời
khiến ông hóa lặng câm
Còn con chó, sinh lầm
nhà kẻ ác
Đời vốn đảo điên, tình
người đen bạc
Khi còn trẻ thơ, thề
sống thác có nhau
Đến lúc vinh hiển, họ
có nhớ mình đâu?
Đi giáp mặt, còn quay
đầu không biết
Làm quan to, tài lộc
vào, quên hết
Bạn thủa hàn vi mọi thua
thiệt cùng chia
Cướp đất, phá nhà, đuổi
bạn ra đê
Xây dinh thự riêng đề huề
thụ hưởng
Vểnh mặt vung tiền phô
trương sung sướng
Vợ trẻ, xe sang, đã
tưởng vững bền
Nên ra ngoài cậy thế đảo
điên
Vạn người ghét, thề
nguyền đòi trả nợ....
Thế rồi lệnh trên quyết
tiêu diệt chó
Bọn chúng lao vào, con
vật bỏ chạy nhanh
Chỉ nửa bước thôi, cuộc
tẩu thoát sẽ thành
Bỗng nó nghe thất thanh
một tiếng rú...
Ôi đớn đau, đúng giọng
của Chủ
Con chó dừng chân quay
lại chỗ hiểm nguy
Thanh gỗ phang, máu tóe,
nó chết đi
Mắt còn mở, lệ đọng mi lóng
lánh....
Ai khốn nạn đã tạo ra
thảm cảnh?
Kẻ vô lương, không thể
tránh họa vùi
Đến một ngày, tất cả
đều đổi ngôi
Kẻ quan tham, giờ đành
ngồi trong ngục
Bạn bè, “người thân”
những tháng năm trước
Chẳng ai tới thăm, không được
tiếng hỏi han
Chỉ còn duy nhất, một
kẻ lang thang
Đến lặng lẽ, tấm lòng
vàng nhân ái
Nước mắt hối hận “quan” xưa
chẩy mãi
Vẫn dối rằng, đây chỉ
tại bệnh thôi....
TSB viết theo ý tưởng
của nhà văn Kim Lân trong bài “Sự im lặng của nỗi buồn” đăng trên báo
Pháp Luật và Đời sống ngày 19.10.2015 tại VN
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen