Anh chẳng chê em
sao không để tóc dài
Chẳng trách em mặc váy
đầm chỉ có hai quai
Luôn lo em đi giầy cao
lỡ trượt chân ngã xoài
trên dốc
Không bao giờ anh muốn
em phải khó nhọc tới thân
Bất cứ lúc nào
anh cũng mong mình được
ở gần
để chăm sóc cho em
dẫu thời gian làm phai dần
mái tóc
Và mỗi khi em khóc
anh xót xa ngăn từng
hạt ngọc rơi
Cặp mắt buồn, anh
chẳng nói nên lời
Vòng tay ôm, gắn đôi môi
trìu mến.
Giữa đám chân dài
anh chỉ thấy bóng dáng
em hiển hiện
Chỉ cần có em, dầu đi
đến nơi nào
Dù phải vất vả, khó
nhọc tận sức ra sao
Anh không ngại
bởi tình yêu đã trao em
tất cả.
Chẳng bao giờ anh dối
trá
Chỉ ghẹo em cười nhằm
giải tỏa nỗi buồn
Nếu thấy mình sai, anh
cũng dám nhận luôn
Không cự cãi, chẳng
tìm nguồn biện hộ
Trước đám đông anh sẵn
sàng tuyên bố
“Anh cần em, chẳng thể
bỏ suốt đời,
dù bệnh tật hay già
yếu...
mãi mãi anh vẫn yêu em
như thế thôi.
Và sẽ nắm tay em,
chẳng bao giờ buông lơi, xa cách”.
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen