Em
cứ giận hờn, luôn trách móc anh
Không
vì tình yêu dành em tất cả
Không
thể vì em, trèo lên núi đá
Hái
một đóa hoa, trả giá cuộc đời.
Em
dỗi: Hỏi anh mới có thế thôi
Mà
đã chối bằng lời: „Anh không thể!“
Bực
giận vu vơ, trách anh như thế
Em
khóc hoài, kể lể thật xót xa….
Em
bảo rằng, anh chẳng giống người ta
Nhưng
em biết, anh thật thà, ngay thẳng
Không
thể chết, khi em còn trong trắng
Cần
có anh, che nắng buổi ban trưa
Cần
được anh ngăn, khỏi kẻ lọc lừa
Cần
anh chỉ, những điều chưa từng biết
Kể
chuyện cười vui, khi em nhọc mệt
Hát
em nghe, cho vơi hết tủi buồn
Đôi
mắt này, dõi theo bước em luôn
Bởi
tính em vẫn còn hay quên lắm
Tình
anh trao em, từ tim sâu thẳm
Muốn
vòng tay ôm, sưởi ấm thân Nàng
Anh
sợ em cảm, áo ấm lười mang
Nên
chìa vai dịu dàng làm chỗ tựa
Mỗi
lúc ốm đau, em cũng nên nhớ
Anh
tận tâm chăm sóc, ở cạnh Nàng
Đôi
chân này, cùng em bước lang thang
Tấm
lưng anh dễ dàng cho em nghỉ
Anh
cõng em trên đường về như thế
Thương
em nhiều, anh dấu để trong lòng
Sẽ
làm hết mình, thỏa mọi ước mong
Giữa
đời thực, chứ anh không thể chết
Chỉ
vì đóa hoa em tưởng tượng, thêu dệt
Chiều
ý em, tự chấm hết cuộc đời.
Không!
Anh
không thể bỏ em lại, em ơi!
Khi
vắng anh, cuộc đời em sẽ khổ!
Anh
yêu em và biết rằng không có
Người
thứ hai chứng tỏ được lòng mình
Như
anh dành em, gánh mọi hy sinh
Sẵn
sàng yêu em trọn tình mãi mãi.
Nếu
tin anh, em hãy quay mặt lại
Nhìn
mắt anh, cửa sổ trải tâm hồn
Sẽ
thôi hờn giận, và hiểu anh hơn
Sẽ
ngừng khóc, khi đời còn phía trước!
TSB
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen