TSB đọc tâm sự của nhà văn Nguyễn Quang Vinh (người rong ruổi làm từ thiện khắp đất nước) qua bài «Một
mình», lắng tâm sự của bác qua câu chuyện
«con chữ» quá hay và quá xúc động, nên mạo muội tặng bác bài thơ TSB viết theo
cảm xúc nhất thời, mong bác không chê.
Lặng ngắm không gian tĩnh chốn quê
Mỗi khi tết đến, xuân đang về
Nhớ bầu vú mẹ, nơi triền cát
Dõi mắt xa xăm lạc bước mê
Từng con chữ nhỏ ghép nên câu
Thả hồn thanh thản, tạm quên sầu
Ngóng cơn gió biển về trong nắng
Se lạnh ướt môi, em ở đâu?
Chữ mang tình anh đến muôn nơi
Chất nặng nỗi đau thương kiếp người
Chữ như hạt cát nơi quê mẹ
Chia sẻ ấm nồng, mãi chẳng vơi
Anh viết bằng tình yêu đắm say
Cảm thông, thân thiện, nghĩa đong đầy
Dốc tâm, hết sức vì nhân ái
Văn bút tự lòng cất cánh bay
Chữ mềm như nước, nhọn giống chông
Sắc chống ngoại xâm, ủ tình nồng
Chữ cũng cương quyết, không ngán sợ
Đả phá cửa quyền, chữ hóa ngông
Chữ mang nguồn sống từ quê hương
Chữ bỏng như cát, mát vô thường
Chữ thấm nước mắt, hay nóng nẩy
Tình yêu trong chữ vẫn ngát hương
Tiếng Sóng Biển
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen