Tôi vô tình đọc bài “Quyết
định ngừng phát hành “Thơ Việt ở Đức” của bà Lê Hoài Phương bỗng thấy ghê sợ
cho tình người Việt ở xứ sở này! Bà ta tự khoe mình chuyên thơ “Thất ngôn” và
viết cả thơ chửi anh Sa Huỳnh – Trưởng ban tuyển chọn “Thơ Việt ở Đức” và anh Thế
Dũng – người chịu trách nhiệm biên tập và xuất bản “Tuyển tập Thơ Việt ở Đức”
bằng những lời thóa mạ, rỉa róc cay nghiệt một cách rất đắc ý khi thấy trong
Danh bạ không có tên đăng ký của “Nhà xuất bản VIPEN” do anh Thế Dũng làm giám
đốc. (Có thể đây là một liên doanh hay đơn giản chỉ đặt in). Bà ta cho rằng:
hai người này “dàn dựng” từ đầu để “mưu cầu danh vọng”. Bà ta rỉa róc cả đến chi
tiết đời tư của 2 người đàn ông khốn khổ này, chỉ vì tập thơ mà bạc tóc cả năm
trời. Bà ta lôi cả khía cạnh anh SH là sinh viên từ Miền Nam thời VNCH sang,
còn anh TD lại là lính QĐNDVN và bài thơ “Câu vọng cổ” rất hay với ý nghĩa mong
muốn sự hòa giải và hòa hợp dân tộc ra để trì triết, để nhay, để nhằn…..Và đòi....xé sách. Quá bức
xúc và phẫn nộ cho những kẻ lòng lang dạ sói nên nhìn đâu cũng thấy điều xấu
xa, tôi đã viết bài thơ này để đối lại, mong bà ta và những ai tâm không trong
sáng, hãy tỉnh ngộ! Ghen ăn tức ở chỉ làm mình càng nhỏ nhen hơn mà thôi!
THƯƠNG
Tuyển tập đầu tay mới được in
Tiếng vang chưa thấy đã toan chìm
Khổ thân hai kẻ làm đầy tớ
Dốc sức cho người, tổn thất tim
Làm dâu trăm họ chi cho khổ
Tiếng bấc, tiếng chì cũng gắng gìm
Hiểu biết không nhiều, mới đòi bỏ
Thương người chẳng thể cứ ngồi im
GIẬN
Ăn tàn theo đóm, mới đua nhau
Xé sách nỡ nào, mặc dạ sầu?
Giá họa cho người lời đắng chát
Nát lòng quân tử, nghĩa tình đâu?
Xăm soi theo góc độ hèn mạt
Hạ nhục nhân tài, tim có đau?
Thơ nặng ưu phiền thương kẻ ấy
Rỗng tâm nên mới quyết vò nhầu
TRÁCH
Xưng hùng cao ngạo ngỡ anh thư
Vỗ ngực tự tin ta rất cừ
Chuyên dòng bẩy chữ thơ đường luật
Chen ngồi đàm đạo, lời nhàm dư
Túi cơm, giá áo phường cheo bẻo
Tự đắc ngọa đồ chứng kẻ hư
Họa chút thi phong mong nhắc nhủ
Chân tình giải tỏa, sẽ nhàn cư!
KHUYÊN
Thơ hồn tuyển tập đứa con chung
Trang trải tình yêu, chia s ẻ cùng
Nỗi nhớ Quê nhà, thân viễn xứ
Lỡ đành đoạn tuyệt, thành người dưng?
Cớ sao xáo trộn vì sai nhỏ?
Sách đẹp, thơ hay, đáng phải mừng
Móc máy chọi nhau tim nhỏ lệ
Đôi đàng đau đớn, có nên không?
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen