Là con dân cùng chung một dân tộc, cùng được sinh ra trong lòng đất mẹ yêu thương, không ai không yêu Tổ quốc mình, dù đó là người miền Bắc, Trung, Nam. Họ có thể không yêu chế độ này hay chế độ kia. Có thể theo đuổi lý tưởng này hay lý tưởng khác, có thể có niềm tin tôn giáo khác nhau, nhưng chắc chắn một điều: ai cũng yêu quê hương mình, đất nước mình.
Càng sống xa quê hương, thì tình yêu ấy càng cháy bỏng, thiêu đốt trái tim những đứa con Việt Nam, khiến họ phát khóc khi nhìn cảnh VN đang lụi tàn dần trong "hòa bình" vì phụ thuộc vào chính bọn giặc Trung quốc đang xâm lược Biển Đông và lăm le nuốt chửng Việt Nam mà không cần tiếng súng.
41 năm nhìn lại, nhân dân Việt Nam còn gì trong tay?
Thống nhất ư? Nhưng có độc lập không? Khi nhất cử, nhất động của ĐCSVN, một tổ chức tự cho mình làm "cha" của dân tộc, làm "lãnh đạo duy nhất và toàn diện tuyệt đối" lại hoàn toàn bị ràng buộc vào sự giật dây của ĐCSTQ suốt những năm qua?
Có độc lập không, khi nền kinh tế, chính trị, văn hóa, ngoại giao của VN ngày càng phụ thuộc vào TQ? Đến độ bây giờ ngư dân bị nó đâm chìm tầu ngoài khơi trên vùng biển của Tổ quốc, lại không dám triển khai cứu hộ khẩn cấp, phải cầu cứu TQ tìm giúp để chúng có cơ hội khoe "chiến công" giúp đỡ ngư dân VN?
Có độc lập được không khi đến nguồn nước sông Mekong mang lại cho miền đất đồng bằng sông Cửu Long sự phì nhiêu làm vựa lúa nuôi sống cả nước bị cạn kiệt? Bị nhập mặn mà chính phủ bó tay, đành xin Trung thương hại xả nước cứu để chúng "lập công" với nông dân VN?
Nhân dân "ấm no hạnh phúc" hay không khi nợ đổ đẩu dân ngày càng chồng chất, các quan chức lãnh đạo Đảng ngày càng giầu nhanh và có tài sản cực khủng? Còn người dân thì bị thí cho tí tiền còm, bị chính quyền cướp đất đẩy ra đường để bán cho Trung làm những dự án hàng trăm ngàn tỷ đắp chiếu rồi bỏ han rỉ? Để rồi sau này khi sát nhập vào TQ, TQ đổ tiền vào "vực dậy" nền kinh tế bị chúng chế ngự, dẫm bẹp. Nhân dân VN lại phải cúi đầu "chịu ơn" như khi ĐCS tự vay nợ để khởi động cuộc chiến "nồi da xáo thịt" trước đây, trong khi dân không muốn?
Nhân dân có dân chủ, tự do không, khi chính quyền tước tất cả mọi quyền di trú, đi lại bằng chế độ kiểm tra hộ khẩu khắc nghiệt? Bằng việc kiểm soát, cấm đoán, ngăn chặn người dân truy cập thông tin, viết bài bày tỏ chính kiến của mình trên mạng?
Dân có quyền làm người không, khi không được tự mình chọn ra người đại diện cho mình làm lãnh đạo, lại bị Đảng dùng tay chân thao túng toàn bộ? Và nếu ai dám lên tiếng nói sự thật, tố tham nhũng hay đơn giản là xuống đường bày tỏ lòng yêu nước, chống TQ đều bị tống giam?
Nhân dân Việt Nam còn lại gì, khi CA thích chửi bới, sỉ nhục, đánh đập dân, thậm chí giết dân bất cứ lúc nào, mà hiếm khi bị tòa trị tội cho xứng đáng?
Nhìn lại 41 năm thống nhất, người dân cả nước chẳng còn gì trong tay. Ngoài đám lãnh đạo và bè lũ tay chân hay bọn ăn theo Đảng ức hiếp dân lành là được hưởng lợi..
Chúng ta đã mất, đang mất và sẽ mất Quê hương, Tổ quốc và Dân tộc, nếu chúng ta không biết chung tay góp sức cho một cuộc đổi thay, lột xác toàn diện để vươn tới tương lai.
Chẳng còn gì cho nhau thì hãy dành cho nhau tình yêu thương trân quí của những đứa con cùng chung dòng máu Lạc Hồng mà sát cánh bên nhau chống bọn giặc Tầu xâm lược và bè lũ tay sai bán nước hại dân nhé các bạn.
41 năm khốn khổ
Chúng ta mất hết chỉ còn có nhau
Cuộc chíến tương tàn là một nỗi đau
Không ai muốn, dù đầu Nam hay Bắc
Kẻ chiến thắng, tiếc thay chính bọn giặc
Đã cướp Hoàng Sa, tôn Trung quốc “anh em”.
41 năm cay đắng thêm
Nợ đè đầu, bị Tầu kiềm chặt biển
Dân Việt nam mất dần chí quyết chiến
Phụ thuộc kẻ thù, sẽ biến thành nô
Chịu cúi đầu cho T rung quốc làm trò
Cướp Biển Đông rồi ban cho “khai thác”
41 năm tan tác
Trong khổ đau thất lạc chốn tha phương
Lòng đau đáu mãi hướng về quê hương
Nơi thương nhớ, dân trăm đường chịu nhục
Ngỡ tưởng thống nhất, không còn mất nước
Niềm vui xum họp chưa được vài ngày
Chính quyền nhẫn tâm đã lại xuống tay
Bắt dân mình lưu đầy đi khắp chốn
41 năm nguy khốn
Mất chủ quyền, thương tổn truyền thống xưa
Bị Trung thao túng, dân chẳng thể ngờ
Lãnh đạo Đảng tiếp tay cho chúng chiếm
Kinh tế tuột dốc, vận nước nguy hiểm
Biểm đảo, đất, rừng Trung liếm hết rồi
Công an trị, Đảng cưỡi cổ dân thôi
Thân trâu ngựa, đời trôi trong nước mắt....
41 năm chật vật
Chung bàn tay xây cất lại non sông
Mỗi bước đi, bạn ơi hãy vững lòng
Vì dân tộc, ta quyết không chùn bước
“Thà hy sinh chứ không chịu mất nước”
Lời thề xưa còn vang vọng ngàn sau.
41 năm ta chỉ còn nhau
Tình thương mến bắc cầu cho khắp chốn
Chống lại cường quyền, theo giặc hung tợn
Hãm hại trung lương, bặm trợn giết dân
Liên kết lại, cùng vì nước quên thân
Cho đất Việt rập chân cùng nhân loại.
TSB 20.04.2016
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen