Ngày 30 tháng 4 năm 1975 những tưởng niềm vui chiến thắng vỡ òa,
để những nỗi đau không còn và máu thôi chẩy. Song niềm vui đó đã không bao
giờ trọn vẹn.
Nó sớm hằn lên nỗi đau lớn hơn cả cuộc chiến “chống Mỹ cứu
nước” vừa mới chấm dứt. Nó không chỉ có “triệu người vui, triệu
người buồn” mà cả dân tộc này đang dần chìm đắm vào khổ nạn do
ĐCSVN tạo ra.
Ai là người VN, dù “bên này” hay “bên kia” đều mong cuộc chiến “nồi
da xáo thịt”, người Việt giết người Việt mau chấm dứt để Bắc, Nam xum
họp một nhà, không còn ai phải khổ đau vì những mất mát tang thương
và tất cả nhân dân VN hai bên chiến tuyến có cơ hội đoàn tụ xum vầy
trong hòa bình, hạnh phúc.
Nhưng Thống nhất xong chưa nổi mấy ngày, hung tin đã nối nhau lan xa
khiến toàn dân Việt nam lại chìm
vào nỗi đau mới khốn khổ hơn. Đau tới xé lòng.
Không còn kẻ xâm lược nữa, không còn hai bờ chiến tuyến, nhưng
người Việt mình đang đày đọa, cắn xé lẫn nhau cho vết thương chiến
tranh tưởng vừa liền miệng lại xối xả máu tuôn.
Chia ly, tù đầy và tử biệt
Tin tức người bị tống vào trại giam, kẻ bị đầy lên nơi rừng thiêng
nước độc, người bị cướp tài sản, nhà cửa, tiền, vàng khiến hàng
trăm ngàn người VN lại tiếp tục bỏ
nước ra đi băng rừng, vượt biển tìm tự do mà không biết số phận may
rủi của mình sẽ ra sao.
Thế rồi tin dữ ngoài biển liên tiếp bay về khiến lòng người trấn
động, đau nỗi đau khôn cùng của một dân tộc đang tự hủy diệt chính
đồng bào mình.
Máu không còn chẩy vì những phát súng trong cuộc chiến “chống
giặc ngoại xâm”, nhưng lại nhuộm thắm biển cả vì bao người bị chết
vì đói, khát, cướp biển, giông tố và cá mập dọc đường đi tìm Công
lý và Tự do. Trong khi người Việt bỏ đói và hành xác người Việt
trong lao tù, trong cuộc sống đời thường.
Máu dân oan tiếp tục chẩy trên khắp cả nước. Nỗi đau không còn
của riêng ai.
Sự uất hận, không chỉ hằn trong trái tim những người mất nước.
Nó hằn ngày một sâu và ngày một lan rộng trong tất cả 90 triệu trái
tim đang đau đáu cho Quê hương. Những cái chết của các tử sĩ Hoàng Sa,
Gạc Ma, Biên Giới trước mũi súng giặc TQ xâm lược bị cố tình lãng quên,
những cái chết do tự thiêu hay tự sát vì bị oan ức, những cái chết vô
cớ trong đồn công an, những cái chết không được vinh danh của ngư dân
trên biển vì tham gia bám biển để “chứng minh chủ quyền đất nước”,
những cái chết nhạt nhẽo do tai nạn giao thông và do bị đầu độc lâu
ngày biến thành ung thư....vv.... máu người dân vẫn mãi không ngừng chẩy vì dám nói lên sự thật, vì dám đấu tranh đòi quyền sống và chống TQ xâm lược, trong khi đất nước đã hòa bình.
Nó, chính đám giặc nội xâm gây ra những cái chết, những vụ đổ máu không đáng có này đang khoét sâu thêm hận thù và sự chia rẽ trong lòng dân tộc.
Như vậy mà Đảng vẫn vững vàng yên bình tại vị. Đảng ta thật tài tình.
Tất cả đã bị lừa?
Giải phóng để rồi dân VN bị nhốt trong cũi sắt của chế độ Đảng trị và công an trị, mà vẫn tưởng mình được tự do. Đất nước mất dần vào tay TQ mà vẫn phải chịu "ơn Đảng, ơn Trung quốc đã giúp ta đánh Mỹ."
Dân Việt Nam vốn chăm chỉ, và rất kiên cường, bất khuất, nhưng cũng tham, hay ỉ lại, và ích kỷ khi có tí
điều kiện sống dễ thở hơn một chút. Chỉ một chút thôi, như của bố
thí của Đảng. Chỉ cần cuộc sống khá hơn hồi chiến tranh là họ đã tự hài lòng và.... luôn sợ
mất tí tài sản còm đó. Họ có biết đâu, họ "được" một lưng chén cơm, thì phải trả nợ một nồi cơm.
Do đó dù phải sống trong sự theo dõi và kìm kẹp bằng chế độ Hộ
khẩu và công an trị hà khắc, họ cũng không thấy bó buộc. Dù bị Đảng
tước hết quyền bầu cử trực tiếp bằng các trò tinh vi, Đảng cử, dân
bầu để tất cả hệ thống từ trên xuống dưới đều do Đảng chọn và xoay
theo ý Đảng, chứ không vì dân, nhưng nhân dân vẫn chịu đựng và có
người còn cho là “phải thế”.
Các quan chức do Đảng cử biết chắc không bị dân phế truất, nên đua
nhau bóc lột, đè nén, cướp đất của dân để có tiền lo lót cho lãnh
đạo cấp cao, mà chẳng sợ bị ai phế truất, nên có nhiều nơi lãnh đạo
chính quyền bao che cho liên minh CA, Viện Kiểm sát, Tòa án vu khống
buộc tội dân để....cướp đất. Còn CA, Tòa án, VKS lại ủng hộ chính
quyền chẹn họng dân. Cứ thế liên minh ma quỉ ra đời ở khắp nơi mà
Đảng gọi là các “Nhóm lợi ích” đè nặng lên đầu người dân.
Chuyện lãnh đạo các cấp có dinh thự hoành tráng trên những khu
đất vàng rộng lớn, giầu lên một cách bất chính bị báo chí “lề
trái” tố giác. Nhiều người ngu dốt còn trách những người lôi ra ánh
sáng là “nhiều chuyện”, họ làm cán bộ thì phải giầu là “đúng”.
Vâng “đúng”, nên họ nhận tiền đút lót, cho Formosa vào Hà Tĩnh
lập biệt khu mà bỏ qua khâu yêu cầu ngặt nghèo về việc đảm bảo môi
trường. Không kiểm tra thường xuyên nên hậu quả cá, tôm, rừng ngập mặn
chết la liệt. Khắp nơi khô hạn vì chính quyền cho TQ phá rừng phòng
hộ, ngăn đập làm thủy điện tứ tung, mùa mưa lại bị các hồ chứa
nước này xả lũ, dân chạy không kịp mất tài sản, tính mạng. Thực
phẩm bẩn tràn lan đầu độc dân mình chết mòn vì ung thư...vv... mà
chẳng có ai phải chịu trách nhiệm. Biển đảo bị TQ cướp, ngư dân bị đâm tầu, phá lưới, nguy hiểm tới
tính mạng...vv... ”Hãy cứ để Đảng lo”.
”Hãy để Đảng lo”
“Để Đảng lo”, dân mới thực khốn khổ
“Dành Đảng lo” nên lúa không trổ bông
“Cho Đảng lo” nên ruộng cạn chẳng thể gieo trồng
“Chỉ Đảng lo”, tham nhũng không chịu ngừng lan tỏa
“Vì Đảng lo” nên miền Trung cá chết ngợp cả
“Do Đảng lo” nên cây lá cũng đành chết theo
“Tại Đảng lo” nên dân mãi phải chịu đói nghèo
Riêng lãnh đạo, tất cả leo lên hàng tỷ phú
“Bởi Đảng lo” nên Hiến pháp buộc dân tuân thủ
Còn Đảng “quang vinh” là chủ, được ngồi trên
Mặc cho Trung chiếm hết biển, đảo, đất liền
Cốt giữ làm sao cho Đảng độc quyền lãnh đạo
Nói thì quá hay, làm lại thật láo
Tại dân mình tin, Đảng bảo, cứ gật thôi
Nay nhận ra, cũng đã quá muộn rồi
Không đứng dậy, sẽ muôn đời đau khổ.
Tiếng Sóng Biển 30.04.2016
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen