Xin cám ơn đời, cho mình gặp nhau!
Mái tóc bạc dẫu phai mầu sương gió
Những thăng trầm theo tháng năm mờ tỏ
Khuôn mặt thân thương hằn rõ vết phong trần
Suốt cuộc đời, thân tự lập lấy thân
Khi Bố mất, Mẹ cần anh điểm tựa.
Sự quyết tâm, giữ trong lòng chất chứa
Ngày trở lại, tự hứa sẽ hơn người!
Cuộc mưu sinh theo "sóng nước"* dạt trôi
Niềm hạnh phúc nửa đời chợt cay đắng
Mang trong tim, tình dành ai sâu nặng
Nỗi xót xa, đêm nhuộm trắng tủi buồn.
Hướng về quê nhà, ngóng chiều hoàng hôn
Thỏa nguyện ước, gửi hồn người viễn xứ.....
Bất chợt gặp nhau, anh người lữ thứ
Lang bạt tìm em, dệt chữ nghĩa tình
Tâm hồn rộng, tỏa ánh sáng lung linh
Trong choáng ngợp, em biết mình may mắn!
Anh đây rồi, trái tim hết trĩu nặng,
Thôi đớn đau, dằn vặt, chẳng còn buồn
Giọt lệ đời chợt ngưng lại, chẳng tuôn
Từng ngày mới nụ cười luôn rạng rỡ....
Xin cám ơn đời, cho vườn xuân nở!
Gió heo may hết trăn trở thét gào
Trăng thật tình, chẳng lẻ bóng trên cao
Biển say đắm, dâng trào trong đắm đuối….
TSB
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen