Seiten

Mittwoch, 9. Dezember 2015

Khi Việt Nam chẳng còn gì

Rời bỏ

Phạm Đình Trọng
Đất nước Việt Nam thân yêu của chúng ta đang trầm luân, đau đớn, đang lầm than, khốn cùng. Vì thế mà:
Đảng viên rời bỏ đảng
Nhà văn rời bỏ hội
Quyền làm chủ đất nước rời bỏ người dân
Người dân rời bỏ nước
Báo chí rời bỏ sự thật
Đạo đức rời bỏ con người
Lương tâm, trách nhiệm rời bỏ quan chức
Tử tế rời bỏ chính quyền
Y đức rời bỏ thầy thuốc
. . .
Không chỉ những điều tốt đẹp đang rời bỏ xã hội ta mà cả những điều thông thường, đương nhiên, tất yếu phải có ở một xã hội bình thường, lành mạnh cũng rời bỏ chúng ta như pháp đình phải là nơi ngự trị của công lí nhưng xã hội Việt Nam hôm nay, công lí đã rời bỏ pháp đình. Vì thế sự rời bỏ bất thường này còn nhiều lắm. Xin các anh chị đang đau đáu với vận nước chỉ tiếp ra sự rời bỏ đau buồn đang diễn ra trên đất nước Việt Nam trong kiếp trầm luân đau đớn này để càng thấy trách nhiệm của chúng ta.
P.Đ.T.
Tác giả gửi BVN


Khi Việt Nam chẳng còn gì

Khi Đảng đã xa rời quần chúng
Lại dối gian, tham nhũng lộng quyền
Hèn nhát trước giặc, khiến nước chẳng yên
Còn gì nữa mà đảng viên không bỏ?

Khi Hội nhà văn nhân cách không có
Tìm cớ hại nhau, chứng tỏ cạn tình
Sự thực không trọng, chỉ viết linh tinh
Khiến nhà văn đành tự mình rời bỏ

Khi làm dân Việt mà quyền không có
Phải cúi đầu chịu “nhuộm đỏ” theo Tầu
Đất mẹ mất dần, Tổ quốc còn đâu?
Tiếc chi nữa, đành rủ nhau bỏ nước.

Khi báo chí là một bọn lệ thuộc
Vì miếng ăn, ngại sợ chuốc phiền hà
Bóp méo sự thật, chỉ biết ngợi ca
Mất lòng tin còn ai mà muốn đọc?


Khi lãnh đạo là “chuyên gia nói dóc”
Hứa một đằng, lo vét lộc ấm thân
Đạo đức ư? Chẳng quan chức nào cần
Thì xã hội loạn luân đâu có lạ!?

Khi lương tâm rẻ hơn rau, cá
Trách nhiệm vì dân, xa lạ với quan
Sự tử tế chẳng có ai còn màng
Thì Đất nước đầy nguy nan hiểm họa!

Khi quyền Làm Người bị Đảng đóng khoá
Dân mất tự do, mất cả niềm tin
Bị vùi dập, bịt miệng buộc lặng im
Bắt theo Trung, phải đành tìm Mỹ giúp.


Khi người ngay thẳng bị Đảng qui chụp
“Chống chính quyền”, rồi “núp” đánh họ đau
Hãy chờ đó, không trước thì cũng sau
Mối oán cừu dội xuống đầu con cháu!

Khi Đảng nhuộm cờ bằng núi xương, biển máu
Rồi quên ơn quyết rào dậu, cấm ngăn
Không cho tưởng niệm, xui lũ ngu đần
Ra phá đám khiến lòng dân căm ghét....

Thì vận nước đang tới hồi chấm hết
Nên lũ quan tham tiêu diệt cả cây xanh
Bán hết Giang san, lợi lộc tranh giành
Béo Trung Quốc nuốt Việt nhanh hơn nữa.

TSB

Khi chính quyền sử dụng côn đồ dùng bạo lực để trị dân, sẽ sản sinh ra một tầng lớp thanh niên độc ác thế này. Từ chỗ hành hạ súc vật làm vui đến thích nhìn thấy máu người chỉ trong gang tấc.

Chế độ mà quan tham nhũng thoải mái khoe của ăn cắp, thì nỗi điếm nhục khi đua nhau vượt rào vào công viên nước chơi không mất tiền trở thành niềm vui của giới trẻ thế này đây.
Từ chỗ là lực lượng bảo vệ dân, được "dân quí, dân thương" trước kia, nay công an đã trở thành mối hiểm họa, khiến dân phẫn uất bắt trói lại thế này đây.

Toàn bộ hình ảnh TSB lấy từ Internet làm hình minh họa

Keine Kommentare:

Kommentar veröffentlichen