Nước mắt
chẩy dài theo mỗi bước chân
Những
“thuyền nhân” chỉ cần Tự do ấy
Tự do, Tự
do....
Khát khao
thúc đẩy
Họ phải ra
đi....
Ở lại quê
hương? Họ chẳng có gì
Cả nhân cách
cũng mất đi trong tủi nhục
Sống cuộc
đời hèn giữa nghẹn ngào, uất ức?
Không được
làm người hưởng hạnh phúc Trời ban?
Nạn cướp nổ
ra rộng khắp, tràn lan
Mất Nhân
quyền, mất Tự do, mất tài sản, mất đất...
Mất Tổ
quốc, mất danh dự, mất tất
Mất cả lương
tri, thành lũ tật nguyền?
Chỉ muốn cuộc
sống thực sự bình yên
Họ đành
liều thân lên thuyền ra biển....
Dù biết chưa
chắc có ngày cặp bến
Khát vọng Tự
do khiến họ lên đường
Đau đớn bỏ
lại quê cũ thân thương
Gửi thân xác
nơi trùng dương thăm thẳm
Còn đây mảnh
thuyền ngày nào bị đắm
Nấm mồ tập
thể in đậm nỗi đau
Liệu nước
mắt nào cho tới ngàn sau
Có rửa sạch
được thảm sầu ngày ấy?
Ai?
Vì ai thất
hứa, tống giam hết vậy?
Cướp nhà,
thu vàng nhằm đẩy dân đi?
Ai tráo trở,
đày đọa dân làm chi?
Cho nỗi đau
không có gì bù đắp?
Những cái
xác bị hành đến bầm dập
Trần truồng
buộc nhau trôi tấp vào bờ
11 cô gái
tuổi trẻ như mơ
Bị cướp Thái
Lan dở trò hãm hiếp
Tai họa
ngoài biển, bay về liên tiếp
Nhưng người Việt Nam thà chết vẫn ra đi....
Nhìn lại
ngày ấy lệ đẫm bờ mi
42 năm sau...
chẳng có gì khác trước
Họ nhẫn tâm
bán hết cho Trung quốc
Dân mình mất
hết, có được gì đâu?
Chỉ đám
chức quyền ngày một thêm giầu
Tham nên
chúng đua nhau hại dân nước
Khắp nơi
cướp đất, trận chiến tàn khốc
Chỉ vì tiền
của Trung quốc đánh nhau
Mất hết
tính người, không thấy dân đau
Máu lại đổ,
vì bọn Tầu sai khiến
42 năm sau trở
lại trận chiến
Áp bức
người dân, khiến họ phải lên đường
Lại lên
thuyền liều mạng vượt đại dương
Tìm Tự do,
tình thương, lòng nhân ái....
TSB 30.04.2017