Khi dân oan bị phá nhà,
cướp đất
Tôi chẳng quan tâm,
bởi mình mất gì đâu?
Khi người biểu tình bị đánh quá đau
Tôi còn mắng: “Dại, dơ
đầu họ đánh”
Khi công nhân đòi quyền
lợi, tôi tránh
“Chẳng can gì mình”,
đành đoạn quay lưng
Mọi người xuống đường
đòi chống giặc Trung
Tôi sợ hãi, nên lừng
khừng né tránh
Khi cây bị chặt, tôi
cũng “chẳng rảnh”
Khói, bụi môi trường,
dùng mảnh khẩu trang....
Tôi vẫn ngỡ, sẽ tới
được “Thiên đàng”
Tất cả mọi người giầu
sang thừa mứa
Tham nhũng bị diệt, ác
không còn nữa
“Làm tùy theo sức”,
sống giữa đủ đầy.....
Đâu có ngờ Formosa
thẳng tay
Xả độc giết biển, bao
ngày dân đói
Đảng nói dối quanh,
bắt dân chờ đợi
Đàn áp dã man, cấm
nói, cấm kêu
Vu khống cho dân “bị
kích”, đặt điều
“Theo khủng bố”, mới
làm liều “chống Đảng”?
Tội ác xả độc lòi ra
ánh sáng
“Bồi thường”- bố thí,
chẳng đáng là bao
Dân đi khiếu kiện đông
thành phong trào
Đòi bù đắp xứng sao
với thảm họa
Phục hồi biển bị
thuốc độc tàn phá
Trả lại cho dân nguồn
cá dồi dào
Đòi giữ môi trường con
cháu ngày sau
Không dặt dẹo, tránh
được bao bệnh tật
Lá cờ Tổ quốc, còn
có người phất
Không để giặc Trung
chiếm tất Biển Đông
Là con dân Việt người
nào cũng mong
Thoát được Trung mới
hòng thực phát triển
Yêu quê hương, muốn đất
nước thăng tiến
Đã nguyện vì dân cống
hiến sức mình
Không thể hèn nhát
nhìn sự bất minh
Không thể quay lưng cạn
tình dân tộc
Không thể cúi khom, gục đầu giả ngốc
Để bọn gian, tham bán
nước cho Trung
Bước qua nỗi sợ, đấu
tranh tới cùng
Cho dân Việt ngẩng cao đầu kiêu hãnh.
Tiếng Sóng Biển 08.11.2016
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen