CÁI CHẾT NGƯ DÂN
Mẹ biển mặn lòng ôm lấy các con
Những thi thể vẫn còn đang nguyên vẹn
Tẩu bị đâm chìm, chết không hổ thẹn
Vì chủ quyền vẫn hẹn buổi ra khơi
Mẹ Biển Đông nghẹn ngào chẳng nên lời
Thương ngư phủ gửi hồn nơi biển cả
Họ yêu biển và sống bằng nghề cá
Chẳng hại ai, chẳng đánh phá của ai
Lũ cướp kia vẫn cứ đâm thuyền hoài
Chỉ 3 năm hại 4.500 chiếc
2.000 ngư dân đã bị đánh, giết
Chính phủ có thương? Có tíếc? Có đau?
Nào có ai chia sẻ nổi một câu?
Họ im lặng mặc trôi đâu thân xác....
Những đôi mắt trẻ ngóng cha ngơ ngác
Những mái đầu xanh chợt bạc thờ chồng...
CÁI CHẾT CON ĐẢNG
Anh được tôn vinh bởi là phi công
Là sĩ quan theo cờ hồng phục vụ
Chết lãng xẹt, cũng được đọc thần chú
Úm ba la ca ngợi đủ đức, tài
Vợ con anh đều sẽ có tương lai
Kèn trống dập dìu trong ngoài hoa thắm
Quan lính mếu máo, nước mắt thấm đẫm
Bày tỏ bi ai chầm chậm tiễn người
“Bản hùng ca” cũng chỉ đến thế thôi
Tránh Trung quốc, từ giã đời vô nghĩa
Chủ quyền không giữ, cho Trung “chôm chỉa”
Lo “yên hàn”, nên chọn phía tối trời
Mới bay tập đã tự động bị rơi
Bị dù quấn, quên mất nơi tháo gỡ
Đi tìm nhau lạc vùng, xuống biển ở
Tốn tỷ đô, kiếm chỗ các anh nằm
Mời Giặc Trung cùng tới để soi, xăm
Nát mẹ Biển banh xác băm cho kỹ
Tổ quốc “ghi công”, các anh yên nghỉ
Đồng đội yếu hèn, đành chỉ khóc thôi
Ý chí chống Trung đã mất hết rồi
Nên Tướng Vịnh tuyên bố ngồi “bàn thảo”
“Không động binh”, quyết sẽ không phản pháo
“Giữ đại cục” đảm bảo sẽ “hòa bình”
Không bị đổ máu, chẳng ai hy sinh
Về với Trung cho trọn tình “vàng, tốt”
KẾT
Cái chết ngư dân, nhắc lời thề thốt
“Bảo vệ chủ quyền” ai ngọt ngào xui?
Ai bỏ mặc dân đau khổ ngậm ngùi?
Chết lặng lẽ, xác vùi trong lòng biển
Cái chết con Đảng coi là “cống hiến”?
Cái chết ngư dân, là chuyện thường ngày
Cái chết nào khơi dậy căm thù đây?
Cái chết nào gọi chung tay chống giặc?
Tiếng Sóng Biển 24.06.2016
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen