Vô tình Tiếng Sóng Biển đọc được 2 bài viết của anh Đỗ Trường, Leipzig khiến lòng bỗng thấy rưng rưng. Nhất là bài viết về mẹ. Một người mẹ quá tuyệt vời. Ừ, mà người mẹ nào chẳng tuyệt vời khi sống cho con và vì con nhỉ?
Nhưng mẹ anh giống mẹ mình và bao bà mẹ Việt Nam ngày trước, của cả hai chiến tuyến, không chỉ gắng chịu đựng nỗi vất vả kiếm miếng cơm nuôi con ăn học, mà còn nỗi đau thắt tim, mỗi lúc phải tiễn con đi.... không biết có ngày trở về. Mẹ khóc muốn quỵ, nhưng vẫn phải cố gắng đứng dậy vì những đứa còn bé cần có mẹ che trở như anh.
Song điều may mắn là các con của mẹ anh đều trở về lành lặn, đầy đủ. Còn mẹ tôi và nhiều bà mẹ khác tới khi nhắm mắt cũng không biết con mình sống hay chết, hoặc còn lưu lạc nơi đâu?
Giá không có cuộc chiến Nam - Bắc ấy, thì Miền Nam giờ ít nhất cũng như Singapore. Miền Bắc thời xưa cũng không đến nỗi ăn bột mì mốc đen của LX dành cho lợn và bây giờ chắc cũng vẫn giống như bây giờ, vì vẫn rập khuôn theo TQ. Nhưng VN không đến nỗi mất Hoàng Sa, và một phần Trường Sa do vẫn thuộc VNCH quản lý, có Mỹ chống lưng.
Và.... biết đâu, vì sự chênh lệch quá lớn về kinh tế đó, hai miền đã sát nhập như hai nước Đức thống nhất. Miền Nam cứu trợ dân miền Bắc, như dân Tây Đức cứu trợ dân Đông Đức, khiến hai miền nhanh chóng hòa hợp, không còn hố sâu ngăn cách như bây giờ, và chỉ cần sau 20 năm, VN đã trở thành "Con rồng Châu Á" như vẫn hằng mơ hơn 40 năm qua mà càng ngày càng xa vời.
Giá mà.....vâng, giá mà....thì đỡ bao nhiêu xương máu, đỡ bao cảnh ly tan đau lòng và điều quan trọng nhất là Việt Nam đỡ phải lo sợ bị TQ cướp mất Biển Đông như bây giờ.
Hỡi ôi,..... Ai thấu cho nỗi đau này?
Một nước cờ sai của Đảng, khiến 5 triệu sinh linh chết oan uổng và hàng triệu gia đình tan nát.... để hôm nay phải đứng trước hai lựa chọn oái oăm: Hoặc lại cầu Mỹ vào giúp vực dậy kinh tế và quân sự để chống sự bành trướng của TQ. Hai là vì sượng sùng không muốn nhìn nhận sự sai lầm của mình, Đảng sẽ tiếp tục nhấn nhân dân Việt Nam chìm sâu hơn vào huyệt mộ đầy bùn đen mà Trung quốc đã đào sẵn, chờ ĐCSVN kéo dân nhẩy xuống tự chôn vùi.
Chẳng còn đâu bước chân Người mòn lối
Gánh gồng nuôi con, sớm tối tảo tần
Mẹ đâu quản, nỗi khó nhọc bản thân
Vì các con, dẫu khó khăn nén chịu.
Cha mất sớm, 6 đứa con bìu ríu
Cô gái Hà Thành đi dạo bán rong
Giọt lệ đắng cay, mẹ nuốt vào trong
Cứ lặng lẽ chỉ mong con thỏa ước
Một chiếc xe đạp, hy vọng có được
Chạy chợ sớm khuya, chân sước, lưng còng
Lời hứa với con, mẹ gắng làm xong
Dẫu cắn răng ăn đong từng bát gạo
Cả cuộc đời chắt chiu sẻ tấm áo
Cặm cụi khâu tay, bảo vật dành con
Di chỉ của cha, dẫu đã sờn, mòn
Đem tình mẹ, ủ con qua đông giá
Tiễn thêm hai đứa theo chân anh cả
Vào chiến trường, nơi đạn phá, bom rơi
Mẹ rũ xuống, như tin cha mất rồi
Ốm dặt dẹo, vẫn không ngơi buổi nghỉ
Dẫu nhà mình nghèo, khó khăn như thế
Mẹ không cho anh để lại đồ ăn
Bởi của bộ đội, con phải để dành
Mang chiến trường, giải phóng nhanh trở lại.
15 năm rồi, mẹ đi xa mãi
Mỗi xuân về, dẫu bạc mái đầu xanh
Nhìn tuyết rơi bông đậu trĩu đầu cành
Con vẫn ước được dành, thay chân mẹ
Nhớ một lần, con cõng mẹ như thế
Giữa Disney khiến y tế chạy theo
Ngỡ đôi chân mẹ lỡ bị thế nào
Nhưng mẹ cười, nói thao thao tiếng Pháp
Ba mươi năm, xuân buồn vui, hòa hợp
Bóng mẹ còn đây, thoáng chớp nụ cười
Con vùng dậy bật tiếng gọi “Mẹ ơi!”
Thương mẹ lắm, suốt một đời vất vả.
Tiếng Sóng Biển viết tặng anh Đỗ Trường và người mẹ tuyệt vời của anh. Cũng là hình ảnh của bao nhiêu bà mẹ VN khác của một thời gian khó.
09.02.2016
Xuân buồn Bính Thân
(Đối thơ Đỗ Trường, Leipzig - Germany)
Xuân ơi xuân,
Xin em đừng trở lại
Mặc trái tim anh ủ mãi đông tàn
Đừng mang hơi ấm xua giá băng tan
Thúc mầm xanh ứa tràn lên nhựa sống
Đừng để đôi ta dối lòng dệt mộng
Rồi một mai, xuân lại giống thủa nào
Lặng lẽ ra đi, mặc hạ nôn nao
Thả lá thu vàng in vào nỗi nhớ
Đừng nhé em, chẳng tình si, không khổ
Trái tim anh đâu còn chỗ chứa buồn
Đừng đốt cháy đông, tuyết hóa mưa tuôn
Hãy quay đi, đừng khơi nguồn hạnh phúc
Mình đã từng yêu, mùa xuân đích thực
Anh vì em thao thức những canh dài
Khi giọt buồn vương sầu tủi mắt ai
Trái tim anh cũng mãi hoài sai nhịp
Kỷ niệm nào cứ theo nhau nối tiếp
Khiến xuân tàn, đông rụng hết lộc xanh
Buổi giao mùa, chỉ còn lại mình anh
Lặng lẽ cô đơn đành thơ cùng rượu.
Tiếng Sóng Biển 09.02.2016
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen