Em không muốn, nhốt lại hồn thơ yêu
Tội nghiệp lắm, những vàng chiều
nhung nhớ,
Bởi những vần thi, chính là hơi
thở
Tự đáy tim
em, viết tặng cho đời
Không mầu mè, đôi lúc cũng lả lơi
Bởi cuộc sống có
muôn lời tình tự
Xin tặng cho Anh, kẻ bộ hành lữ thứ
Nỗi cô đơn luôn chế ngự trong lòng.
Xin tặng Người, em vẫn ước mong
Một lần thôi, gặp nhau trong đời thực
Xin tặng cho Nàng, những đêm thao
thức
Nhớ người thương, chuẩn mực của
riêng mình!
Xin tặng Đời, thơ chợt sáng lung linh
Bởi trái tim yêu dân mình đắm đuối
Có thể vần mơ sẽ gây nên tội
Chỉ xin một câu, tha thứ cho nàng!
Tiếng sóng lòng em vốn dĩ đa đoan
Ôm khát vọng yêu dịu dàng say đắm
Vần thi tình cháy trong từng cơn mộng
Hướng về Anh trao mơ ước đáy lòng
Xin tặng Người mà em vẫn chờ trông
Từng đêm vắng, hồn nồng nàn trăn trở
Giữ riêng mình, những dạt dào
nhung nhớ
Thả sóng ngàn, lời dang dở vì yêu
Xin tặng cho Ai đơn lẻ mỗi chiều
Tim giá buốt, cô liêu vì chờ đợi
Xúc cảm tâm hồn cháy thành câu nói:
Em thương anh! vời vợi nỗi lòng
này…..
TSB
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen