Ơi “những
tượng đài phơi giữa lối mòn”
Liệu giữ cho
đời được dấu son
Để tên Người
vẫn còn sáng mãi?
Dù Đảng tô
vẽ tạo nên huyền thoại
Dân nào vui,
khi phải đói vì Người?
Ơi những bức
tượng được dựng khắp nơi
Là nước
mắt, mồ hôi của người cùng khổ
Mượn danh
Bác, vơ vào túi chúng nó
Hàng trăm tỉ
đồng chứng tỏ “Bác vì dân”
Những bức
tượng thực ra chẳng ai cần
Khi dân đói,
phải lần từng miếng sống?
Họ thừa
tiền xây tượng đài cao rộng
Bỏ mặc dân
chết trong nỗi nghèo hèn
Cho thế hệ
trẻ đu dây thành quen
Người về hưu
phải bon chen khốn khổ
Những tượng
đài phai mòn trong mưa gió
Nhạt thếch
lòng tin, rêu cỏ hoang vu
Xây làm chi,
tạo thêm mối căm thù
Hàng ngàn
tỷ, chỉ kẻ ngu mới thuận
Càng tỉnh
nghèo, càng muốn làm “điểm nhấn”
Hy vọng vơ
thêm, kịp kế cận bề trên
Từ quan, đến
tướng chăm chắm vét tiền
Mặt trơ trẽn
khoe “ý nguyền” vì Bác
Nói thì hay,
việc làm thực lại khác
Tượng đài
dựng lên, cốt chia chác nhau thôi
Nếu tôn vinh,
“học gương Bác” giữ lời
Thì phải
nhớ, mãi không thôi tiết kiệm
Trung hiếu
với dân, vì nước dâng hiến
Cán bộ làm
gương liêm khiết, công bằng
Một vợ, một
chồng, không được lăng nhăng
Luôn chính
trực, và nhẹ nhàng phục vụ.
TSB
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen