“Đừng tưởng cứ núi là cao
Cứ sông là chảy, cứ ao là
tù
Đừng tưởng cứ dưới là ngu
Cứ trên là sáng cứ tu là
hiền
Đừng tưởng cứ đẹp là tiên
Cứ nhiều là được cứ tiền
là xong
Đừng tưởng không nói là
câm
Không nghe là điếc không
trông là mù....”
Đừng tưởng lá vàng đã
thu
cứ Xuân hương sắc, Đông
mù tuyết bay
Cứ thấy đàn giỏi hát
hay
tưởng dân “văn hóa”, mà
đầy tính gian
Đừng thấy dịu ngọt
tưởng ngoan
Đừng nghĩ có học thì
toàn người khôn
Cứ thấy trăng sáng tưởng
tròn
Thấy chút tài mọn
tưởng hơn được người
Cứ thấy mật, tưởng ngọt
môi
Coi chừng lừa đảo nói
lời dễ nghe
Đừng tin vào những câu
thề
ham kẻ khoe mẽ, mà chê bạn
vàng
Đừng thấy mặc diện
tưởng sang
thấy anh cao lớn, tưởng
chàng tốt dây
Thấy kẻ ba phải, khen
hay
giỏi bắt nạt vợ, chính
tay gian hùm
Đừng tưởng vại cũng
giống chum
tưởng Sung giống Vả, cùng
chùm trên cây
Cứ thấy hiền, tưởng
người ngay
hóa quân lường gạt bậc
thầy giả sư
Đừng thấy người nhịn,
tưởng ngu
Làm ngơ không nói,
tưởng mù mà khinh
Đừng nghe nịnh, tưởng
thật tình
Đừng thấy õng ẹo, mà
rinh ngay về
Đừng thấy giản dị mà
chê
thấy người vận hạn mà
dè bỉu môi
Đừng tưởng mình sướng
cả đời
Muốn gì cũng có, khơi
khơi khoe giầu
Đừng nghĩ người chẳng
biết đau
cứ nhằm khuyết tật mà
châu miệng bàn
Đừng nghĩ là vợ phải
ngoan
Ra vào hoạnh họe, sẽ
tan cửa nhà
Đừng ghen ghét với
người ta
Phận mình trời định,
coi là rủi may.
Đừng cậy quyền xuống
quá tay
Oan thời báo oán, có
ngày trả thôi
Đừng buông phí cả một
đời
Thời gian vuột mất, già
ngồi đó than
Đừng tham quá, có ngày
tàn
Chớ đừng hoạnh họe,
đừng gian hại người
Chức quyền, tiền cũng
“bạc” thôi
Ông Trời có mắt, con
thời gánh thay....
TSB
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen