Tôi kể 2 trường hợp sinh con mà tôi từng trải nghiệm ở VN và ở Đức này cho các bạn cùng suy ngẫm. Tôi cứ tự hỏi lòng, tại sao môi trường XHCN, môt xã hội được ngợi ca là "tuyệt vời", là "đỉnh cao của mọi thời đại" lại sản sinh ra những vị "lương y như từ̀ mẫu" khủng khiếp, vô trách nhiệm và cạn tình đến thế? Trong khi tại Đức, tôi chỉ là một người nước ngoài, đến đây "ăn bám" vào lòng nhân từ của họ, mặc dù tôi sang đây học và ở lại làm việc theo diện "Hợp tác lao động". Song sau khi nước Đức thống nhất, tôi cùng với khoảng gần 100 ngàn người khác trong diện này trở thành gánh nặng thực sự cho nước Đức, khi chẳng có đóng góp gì đáng kể vào nền kinh tế và an sinh xã hội tại Đức, ngược lại chỉ lo đi chợ kiếm tiền gửi về VN, góp phần làm rối loạn thì trường và xã hội Đức. Mặc dù tôi đã cố gắng làm tất cả những gì có thể để góp phần làm giảm bớt nỗi nhục này cho cộng đồng VN mình bằng mọi cách theo khả năng của mình.
Tôi sinh con gái đầu
lòng tại Việt Nam:
Sau
khi đi học nước ngoài về không lâu, chúng tôi làm lễ cưới, tôi mang thai con
gái đầu lòng qua tháng thứ 8 thì bị động thai do chuyển nhà. Khi đó chồng tôi
phải đi công tác vắng, mẹ chồng không muốn ở quê nên cứ dục giã tôi chuyển nhà
ra ở riêng, không ở cùng ba mẹ tôi nữa để đón bà lên. Chờ thì không biết bao giờ
chồng tôi mới được về, tôi tranh thủ xắp xếp rồi nhờ anh em bạn bè giúp một
tay. Tưởng ít việc nhưng có bắt tay vào mới thấy trăm thứ phải làm. Song tôi là
đứa lanh lẹ, lại có đầu óc tổ chức, nên trong 1 ngày, mọi việc cũng tạm ổn, mẹ
chồng tôi phấn khởi lắm khi được ở cùng với con trai mình (vì bà chỉ có 2 đứa
mà anh vừa là út vừa là trưởng). Bố chồng tôi là liệt sĩ trong thời kỳ chống
Pháp.
Đêm
về tôi mới thấy người đau ê ẩm và lâm râm đau bụng. Hôm sau tôi buộc phải vào
viện. Nằm đó 2 tuần, điều trị tạm ổn, họ cho tôi ra viện, nhưng khi tôi ra viện,
cô y sĩ nói:
“Em
về đừng có làm việc gì nặng, gắng giữ thì được 2 tuần nữa, rồi cũng phải quay lại
thôi”.
Sau
đó 2 tuần thì tôi thấy đau bụng và khoảng 21 giờ nước ối bắt đầu chẩy. May lúc
này chồng tôi cũng đã về, anh vội vã đưa tôi vào bệnh viện. Họ khám cho tôi và
nói mới mở 2 phân, còn lâu mới đẻ vì là “con so”. Suốt đêm đó tôi đau lắm,
nhưng tính gan lỳ và vì không muốn anh quá lo lắng, nên cứ cắn răng lần tường,
vừa đi vừa rên rỉ, nước ối vẫn cứ chẩy. Suốt đêm đó chẳng ai hỏi han gì tới tôi
cả. Sáng ngày hôm sau cho tới tận chiều, tôi cứ đau bụng khan vì nước ối đã chẩy
hết rồi mà không ai hỏi tới. Chồng tôi sốt ruột chốc chốc lại ra níu những người
mặc áo blu trắng qua lại hỏi về trường hợp của tôi, họ nói khi nào đau không chịu
được nữa mới lên bàn.
Thấy
vậy, chồng tôi bảo tôi la to lên cho họ phải quan tâm. Tôi vẫn không kêu, nhưng
tới khoảng 16 giờ thì tôi đau quá, bụng lúc này hết nước nên xẹp xuống còn bé
tí, không ai nghĩ tôi sắp đẻ. Tôi đành la to là tôi đau quá và muốn đẻ rồi, lúc
đó cô y tá mới đưa tôi lên bàn và hứng chiếc xô bẩn ở dưới rồi bỏ đi nói là gọi
bác sĩ.
Tôi
đau quá nhưng không dám rặn vì sợ con mình rơi xuống xô, nên la to gọi chồng
tôi, nhưng
không có ai trả lời. Tôi gọi to trong sự sợ hãi tột cùng và cầu cứu xem có ai
quanh đó giúp tôi không. Lúc đó có 1 bác cũng đưa con gái đi đẻ thấy vậy vừa chạy
vừa kêu dọc hành lang là “Bác sĩ, y tá ơi, có người sắp sinh rồi”. Mãi mới thấy
cô y tá, theo sau là bà bác sĩ chạy vào.
Do
cố nhịn lâu quá, tôi cũng đã tái hết cả người và nói: “cháu muốn rặn quá rồi”.
Bà
bác sĩ nói: “Rặn đi!” và vội vã đeo găng tay vào. Tôi lấy hơi và rặn mạnh, con
bé tuột luôn ra, may mà cô y tá vơ kịp cái khay để dao kéo gần đó hứng vội, thế
là cháu rơi vào giữa đống dao kéo, nhưng cả 2 người đó cùng kêu lên: “Sao nhỏ
như con chuột thế này?” Nghe vậy, tôi lo lắng nhổm lên nhìn, thấy con gái tôi
lúc đó thâm tím và bé chỉ bằng cái chai Cola 0,33l….và chẳng khóc được, chỉ hơi
ngọ ngoạy.
Bà
bác sĩ lúc này mới xỏ xong găng tay, túm chân con bé dốc ngược
lên, lấy mấy ngón tay vỗ vào cái lưng bé tí xíu của nó, nước dãi dớt chẩy ra
dòng dòng rồi cháu cũng bật khóc lên được. (Có lẽ nếu chậm thêm 1 phút thôi
thì…..Tôi không dám nghĩ tiếp….
Cả
bà bác sĩ, cô y tá và (nhất là tôi) thở hắt ra, vì như vậy là cháu sống…
Họ
để con nhỏ lên bụng tôi để làm thủ thuật cắt rốn cho cháu. Cháu cứ lăn qua lăn
lại và từ từ nhỉnh
dần lên và hồng trở lại. Khi họ quấn cháu vào tã thì lúc đó cháu “sỉnh” lên bằng
cái phích đựng nước nóng 1 lit rồi. Cả tã con bé mới
được 2,4KG, hơi nhỏ nhưng được cái lành lặn và ngoan. Sau này tôi mới biết, có
ai đó bảo chồng tôi phải đi về nhà nấu cơm mang vào, vì khi đẻ xong sẽ đói lắm,
thế là anh nghe theo về luôn, mà không nói gì với tôi, vì nghĩ vợ được y
sĩ đưa lên bàn rồi thì không lo nữa. Chứ anh có biết đâu họ bỏ mặc tôi như thế.
Khi
cô y tá lấy cái siêu nước để rửa cho tôi, tôi thót tim vì nước lạnh quá, xít
xoa nói là xót và lạnh quá, thế là bị cô ta mắng: “Được người ta hầu L. cho mà
còn kêu cái gì? Xót là vì muối để sát trùng, còn lạnh cho chóng đông máu!”?
Phòng bệnh viện nhỏ mà có tới 6 chiếc giường,
song may mắn không đến nỗi phải nằm đảo đầu chung nhau 2 người một
giường như bây giờ.
19
ngày sau đó, tôi lại đau bụng dưới dữ dội. máu ra quá nhiều, phải đưa cấp cứu bệnh
viện. Khi vào viện, ông bác sĩ phòng trực khám sơ qua, nói tôi bị “đau ruột thừa”,
trong khi ruột thừa nằm ở phía dưới bên phải, mà tôi lại đau bên trái và phần
giữa bụng ngay trên mu một chút. Tự tôi biết đó là dạ con, nhưng bác sĩ lại chuẩn
đoán là đau ruột thừa, và cho tôi vào khoa nội.
Ở
đây ông bác sĩ trực ngó qua loa tờ giấy, bảo cô y tá lấy máu để xét nghiệm. Sau
đó họ bắt tôi uống thuốc xổ ruột và nói là khi nào đau thì gọi, rồi ông bác sĩ
ôm cô y tá đi vào phòng riêng đóng cửa rúch rích trong đó.
Giữa
đêm, tôi đau quặn đến phải gồng gập mình xuống, bấu chặt 10 móng tay xuống chiếu
và cắn chặt răng tới bật máu môi, nhưng nhất quyết không gọi bác sĩ. (Ông BS
này về sau vì vô trách nhiệm, làm chết 1 bà trên bàn mổ nên bị buộc nghỉ việc).
Chồng
tôi thấy tôi đau quá, mà không làm gì giúp tôi được, lại nghe phòng bên cứ rúc
rích, anh tức, mấy lần định đập cửa, nhưng tôi không cho, nói là mình biết BS
chuẩn đoán sai, nên sợ ông ấy mổ lắm, chờ sáng hôm sau BS Toàn là người quen ba
tôi tới ca trực hãy hay. Anh biết tôi nói đúng nhưng thương vợ, nên cả đêm cũng
không ngủ được chút nào vì lo cho tôi. Tôi cũng chấn an anh: “Nếu em bị ruột thừa,
thì vỡ từ chiều rồi, anh đừng lo!”
Sáng
sớm hôm sau, do ba tôi có lời nhờ trước, BS Toàn đến rất sớm khám cho tôi. Nhìn
kết quả xét nghiệm máu, bác sĩ nói: “Con gan lì chịu đau không kêu, chứ nếu kêu
mà bị đưa lên bàn mổ thì con chết rồi, vì máu con quá loãng, lại mới đẻ dậy,
nên cơ địa yếu, rất nguy hiểm. Con chỉ bị “xót nhau” thôi, để bác chuyển con
qua khoa sản và nói để các cô dùng liệu pháp tiêm cho ra chứ không “nạo” vì con
yếu và máu loãng quá.”
Nhờ
trời, sau đó mẹ con tôi hồi phục nhanh.
Tôi sinh con trai út
tại Đức:
Tôi
sinh cháu bên Đức khi ở tuổi “đầu băm, đít chơi vơi” rồi. Kể từ khi biết mình
có thai đi khám lần đầu, bà bác sĩ phòng mạch tư, (nhưng lấy tiền công của bệnh
nhân từ quĩ bảo hiểm y tế nhà nước) đã rất quí tôi. Bà khám rất cẩn thận và mỗi
lần đều chụp hình Ultraschall cho tôi xem, nên đến cuối tháng thứ 4, tôi đã biết
mình sẽ sinh con trai.
Bà
còn gửi tôi đi kiểm tra sự phát triển nội tạng của thai nhi từ khi mới được 5
tháng để còn “kịp can thiệp” nếu có sự cố. Bà cho tôi hẹn theo dõi thai nhi
liên tục, vì huyết áp của tôi thấp hơn bình thường, tôi phải uống thêm thuốc bà
cho. Vì vậy, khi mới có gợn khác thường, bà đã bắt tôi vào nằm viện.
Không biết có phải tôi được ưu tiên vì đã từng dịch giúp
mấy chục trang “Hướng dẫn cho các bà mẹ VN trong khi sinh con” ở bệnh viện này,
mà không lấy thù lao hay không. Hay tại “máu tôi loãng”, huyết áp thấp? Không
biết nữa. Mới đầu họ cho tôi nằm phòng 1 giường (phòng VIP), đêm chồng tôi được
ở lại “canh” tôi và ngủ tạm trên cái ghế Sofa gần đó, tất nhiên là có chăn gối
của bệnh viện đàng hoàng. Được 1 đêm thì anh phải về nhà vì còn đi làm. Buồn
nên tôi xin sang phòng 2 người (phòng 2 giường) cũng đầy đủ tiện nghi, 1 buồng
tắm, Toilet, bể rửa mặt, nhưng không có Sofa như bên kia mà là 1 cái bàn, 2
chiếc ghế và mỗi đầu giường có 1 tủ nhỏ đựng đồ. Treo cuối thành giường là 1
chiếc nôi nhỏ giành cho con. Tất cả đều sạch bong, bóng láng, không hề có chút
bụi nào, vì sáng sớm và chiều tối nào cũng có người vào lau dọn nền nhà, bậu cửa
sổ, thành giường, tủ đựng đồ, chậu rửa mặt và cọ Toilet…..
Tới
ngày thứ 3 qua màn hình, BS phát hiện con trai tôi uống nước ối đến căng phồng
bụng. Trong khi đáng lẽ cháu chỉ ngậm rồi thổi ra để lấy không khí thôi mới
đúng. Họ hỏi ý kiến tôi, xem có đồng ý dùng liệu pháp “truyền” để cho cu tí ra
không? Tôi đồng ý, vì cũng cận ngày sinh và cũng bắt đầu có những cơn đau rồi.
Trong
lúc truyền, chồng tôi cũng được khoác áo Blu luôn bên tôi, vì ở đây họ muốn cho
người chồng chứng kiến giây phút đau đớn tột đỉnh của người vợ khi đẻ để giúp đỡ,
động viên vợ vượt cạn và cảm thông mà trân trọng vợ sau này.
Cứ
một lát lại có y tá hoặc bác sĩ ghé vào thăm. Khi thấy mở 2 phân, thì ngoài bà
Bác sĩ trưởng khoa sản, cô y tá luôn bên tôi, còn có thêm 1 y sĩ trợ giúp, 1
bác sĩ khoa nhi, 1 bác sĩ khoa nội và 1 bác sĩ chuyên khoa hồi sức cấp cứu. Thấy
6 người quây quanh, tôi cũng thấy hơi sờ sợ, nên hỏi bà Bác sĩ trưởng khoa là: liệu
tôi có đẻ bình thường không? Bà bác sĩ trưởng khoa sản nói: “Ngài yên tâm, tất
cả đều bình thường, chúng tôi chỉ đề phòng để phục vụ tốt hơn cho ngài thôi”.
Tôi nhìn một lượt, ai cũng nhìn tôi với ánh mắt động
viên, thân thiện. Cô
y tá cúi xuống xoa xoa vào cánh tay tôi thì thầm: “Tất cả sẽ hoàn hảo, con trai
ngài rất khỏe, ngài yên tâm!” Chỉ lát sau đó cơn đau đến dồn dập và dữ dội, bà
bác sĩ bảo chồng tôi cùng y tá đỡ người tôi và làm theo lời bà hướng dẫn. Cô y
sĩ đứng cạnh chuẩn bị dụng cụ, khăn….cho bác sĩ. Bà bác sĩ bảo tôi ngả người
hít thật sâu rồi khi chồng tôi và cô y tá nâng gập người ngồi dậy thì rặn mạnh,
phối hợp thật nhịp nhàng, đến lần thứ 3 thì cháu nhô được đầu ra nhưng mắc lại
đó. Bà bảo đặt tôi nằm xuống, và rạch nhẹ để mở thêm cho rộng, rồi lóc tay nhẹ
nhàng kéo cháu ra. Ra ngoài một chút thì cháu bật khóc oa oa rất to và sang sảng.
Các bác sĩ xúm lại nhìn, kiểm tra máy móc, thấy mọi việc diễn ra bình thường,
quay sang chúc mừng tôi và giải tán, chỉ còn lại 3 người khoa sản. Cô y tá vội
chạy ra lấy nước ấm, khăn lau, băng xô….chuẩn bị sẵn. Bà bác sĩ sau khi cắt
nhau cho cháu xong, thì khâu lại cho tôi, được 2 mũi thì đứt chỉ, bà xin lỗi và
khâu lại, vừa khâu vừa xít xoa thương tôi đau, vì hơi lâu. Cô y sĩ thì tắm rửa
cho cu tí.
Xong
xuôi, bà bác sĩ bế thằng cu dơ lên cao cho tôi xem nói: “Thằng nhỏ này bố nó sẽ
tự hào về nó lắm đây” và nói với tôi “Nó nặng 3Kg 55, dài 51Cm, rất đẹp!” rồi đặt
cu cậu nằm cạnh tôi. Trong khi đó chồng tôi chụp ảnh cho 2 mẹ con. Cô y tá thì
dấp khăn ấm nhẹ nhàng lau mặt, lau cổ và toàn thân cho tôi, đóng băng xô, thay
váy áo mới cho tôi….Tất cả đều rất vui vẻ và nhẹ nhàng. Khi đẩy tôi về giường,
2 người nhẹ nhàng nâng tôi từ băng ca sang giường, đặt con trai tôi vào chiếc
nôi gắn cuối giường dặn tôi là không phải lo cho thằng bé, sẽ có y tá chăm sóc.
Tôi có nhiệm vụ phải ngủ để mau hồi sức, khi nào muốn đi tiều tiện hay đi ngoài,
hoặc cần gì thì bấm chuông.
Họ bảo chồng tôi về làm đồ ăn cho tôi, nếu tôi không
thích đồ bệnh viện và nói để cho tôi ngủ. Rồi họ chúc tôi ngủ ngon. Tôi nói muốn được
ôm con ngủ. Họ đồng ý để cu tí nằm cạnh cho tôi ôm. Cháu được tắm mát, quần chặt
nên ngủ im thi thít. Anh hôn tôi chúc mừng, thơm con rồi ra về. Một bà tây nằm
giường bên sinh con trước tôi 1 ngày cũng chúc mừng tôi và nói tôi nên ngủ cho
lại sức và chìa tay nắm lấy tay tôi thì thầm: “Hãy ngủ đi, mọi việc sẽ trở lại
tuyệt vời” và cứ thế, tôi chìm vào giấc ngủ ngập tràn hạnh phúc.
Khi
nghe tiếng nói, tôi tỉnh dậy thì đã thấy cô y tá ca trực sáng đến bảo tôi phải
thay băng. Tôi tính nhổm dậy, nhưng cô nói cứ nằm yên, rồi lấy một chiếc bô dẹt
chỉ cao khoảng 10 cm, luồn xuống dưới mông tôi, che vạt váy và nói tôi cứ tự
nhiên mà tiểu tiện ngay tại giường, Tôi xấu hổ, cứ đòi xuống, nhưng cô ta không
nghe. Sau đó cô ấy lấy nước ấm dội từ từ, rồi hỏi tôi là có dễ chịu không? Sau
khi thay sạch sẽ cho tôi, cô nói chờ lát cô lau người cho. Rồi lại lấy khăn lau
mặt, lau người, thay váy áo cho tôi. Cô đưa tôi cốc nước có thuốc súc miệng để
xúc miệng…..Tất cả đều được cô phục vụ chu đáo, tận tình, mặc dù tôi là “người
nước ngoài”, không hề có chút gì phân biệt.
Một
lát sau đó là nhóm y, bác sỹ của khoa tháp tùng Giám đốc bệnh viện đi từng giường
thăm hỏi bệnh nhân. Khi nghe tôi bị rạch vì con to quá so với độ dãn cổ tử
cung. Và đang khâu thì bị đứt chỉ. Bác sĩ giám đốc xoa tay tôi và nói: “Ngài đã
dũng cảm khi “vượt cạn”, thì chắc chắn Ngài sẽ hồi phục nhanh thôi.” Rồi ông hỏi
tôi có đề nghị gì không? Tôi cám ơn ông, ông dặn tôi cần gì cứ mạnh dạn gọi y
tá. Ông chúc tôi mau khỏe trở lại, rồi tạm biệt để sang thăm bệnh nhân bên cạnh.
Sau
10 ngày nằm viện được chăm sóc chu đáo, trước khi ra viện, tôi bảo chồng tôi
mua 1 bó hoa và 1 Katon rượu Sâm banh, đưa 4 chai để cám ơn tất cả y bác sĩ
trong khoa. 2 chai tặng Bác sĩ và y tá phòng khám và theo dõi thai cho tôi tới
lúc sinh.
Tất
cả đều vui vẻ và thật tình người.
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen