Seiten

Sonntag, 31. März 2013

Ngơ ngẩn



Một chút  ngẩn ngơ khi gặp anh
Trong lòng xao xuyến tình chân thành
Dang tay chào đón thân thương lắm
Ngỡ tự kiếp nào- biển vẫn xanh

Ngàn trùng xa cách, mình bên nhau
Ngơ ngác bâng khuâng- buổi gặp đầu
Ch
ạm tay, còn hỏi lòng thức? ngủ?
Mơ hoài tình thực nghĩa trầu cau

Anh đến bên em tràn đắm say
Vòng tay yêu dấu xiết vai gầy
Động lòng thương cảm cô em nhỏ
Vất vả một mình giữa cuộc xoay

Chẳng muốn rời nhau, nhẫn ghép đôi
Trái tim một nửa tặng em rồi
Còn một nửa kia cho em giữ
Đến hẹn em về, mình sánh đôi

Thương anh nơi đó cuối chân trời
Đơn lạnh một mình, lẻ bóng côi
Thao thức nhớ em, con Sóng biếc
Nôn nao chờ đợi bóng anh thôi

Tâm hồn nghệ sỹ


Nghề của anh, chàng kỹ sư sắt thép
Suốt ngày đụng chạm, hết kẹp, đến dao
Máy chạy thật nhanh, lắm lúc cao trào
Kêu ầm ĩ, rung ào ào như lốc
Với vẻ bên ngoài, nghiêm lạnh khô khốc
Chẳng quản sớm khuya, khó nhọc đời thường!
Em vẫn thấy, sao anh thật dễ thương
Vì em hiểu, tâm anh dường ngược lại
Anh yêu những gì, đời anh đã trải
Mỗi bước đi lên, đều phải dốc lòng
Giám đốc kỹ thuật, trách nhiệm phải trông
Phải gắn bó với từng dòng chi tiết
Phải tới kiểm tra, xít sao từng việc
Nên anh thương cỗ máy giống như người
Bao nhiêu năm lặn lội bốn phương trời
Xách Catap đến tận nơi sản phẩm
Ít khi ngồi bàn, tay sờ, mắt ngắm
Thiết kế phần mềm, máy nắm ý người
Tự động chương trình, máy múa anh coi
 „Bàn tay máy” như người xoay khéo léo
Biết nắm lấy dao cắt, chặt, co, kéo
Hiểu ý của anh, ngắt chéo, gọt tròn
Sản phẩm hoàn thiện, từng chi tiết con
Máy biết dũa, ri mài mòn, đánh bóng…
Lý giải tại sao, anh hoài nôn nóng
Yêu máy như con, cưng giống người tình
Mê mải suốt ngày, những sản phẩm tinh
Em bỗng thấy thương mình hơn tất cả
Tận tụy đêm ngày, không ngại vất vả
Lo tương lai, anh chẳng xá chuyện gì
Tính toán mọi việc, lường từng bước đi
Chờ tới ngày được ghì em đắm đuối….

Hiểu nhau



Nước mắt của em cũng đau lòng anh lắm
Chẳng nỡ nào để nắng đ
ọng má em
Chẳng muốn em buồn, cô quạnh hằng đêm
Khuya anh cứ ng
ồi mãi bên thủ thỉ
Thư gửi cho em, cũng tràn đầy tâm ý
Chỉ nguyện yêu em- chung thủy suốt đời!
Hiểu lòng anh, hồn như sóng chơi vơi
Niềm hạnh phúc ngợp trời xuân nắng ấm.
Yêu anh thật nhiều, tình thương sâu đậm
Mãi ngát hương, thấm đẫm áng thi hồn
Nguyện chờ anh, ôm tình mộng sắt son
Mong ước sẽ gói tròn niềm nhung nhớ...

Freitag, 29. März 2013

Lễ Phục Sinh nhớ anh



Mùa thỏ sinh sôi, cây chồi nẩy lộc
Những quả trứng tròn giấu góc vườn nhà
Đủ cả sắc mầu xen dưới tán hoa
Lòng phấn khởi, lũ trẻ òa đi kiếm

Cây đong đưa, trứng treo cành trưng diện
Không khí xuân hiển hiện khắp trong nhà
Này lọ độc bình cắm cành hoàng hoa
Bậu cửa sổ la đà bông Tuylip
Mấy chú thỏ con thi nhau được dịp
Khoe dáng hình, chẳng khép nép khi nào
Xuân đang về, gió ru nhẹ lao xao
Đâm mầm biếc, nụ Anh đào khoe sắc



Em nhớ anh, lòng biển xanh trầm mặc
Sóng xõa nghiêng mái tóc rắc hương đời
Xuân lại về, mình hai đứa đôi nơi
Nhớ về nhau, góc trời mênh mông nắng
Sóng nôn nao đi tìm anh thầm lặng
Nhắc tên người thương mãi chẳng muốn ngừng

Tiếng sóng dập dìu, biển bỗng dưng dưng
Cuộn uốn mình giữa muôn trùng xa nhớ
Hãy về bên em giữa mùa hoa đào nở
Trọn vòng tay, cho trăng khuyết lại đầy
Nụ hôn nồng, Trăng trong Sóng ngất ngây
Đêm "Trăng mật" lại đắm say quyến rũ....

Tiếng Sóng Biển

Mừng Lễ Phục Sinh


Mừng Lễ Phục sinh

Ý nghĩa ngày lễ phục sinh

Lễ Phục sinh theo đạo Thiên chúa giáo, là lễ mừng Chúa Jésus Christ sống lại sau ba ngày. Lễ này tiếp theo Tuần Thánh mà người ta tổ chức cho bữa ăn cuối cùng của Chúa Jésus với Tông đồ (ngày thứ Năm: La Cène) và ngày Chúa chết trên thập tự giá (thứ Sáu) để gánh thay tội lỗi cho nhân loại
 
Lễ Phục sinh là lễ  mừng mùa Xuân, mùa của shy vọng và tái sinh.
Từ xưa lắm, mọi người ăn mừng sự trở lại của mùa Xuân sau những tháng dài giá lạnh, cây cối bắt đầu đâm chổi nẩy lộc, hoa cỏ rực rỡ sắc mầu. 
Chúa Jésus sống dậy đồng thời với ngày lễ Pâques của Do Thái. 
Theo lịch, mùa xuân bắt đầu từ 21 tháng 3, nên thông thường lễ Pâques nằm trong khoảng 22/03 tới 25/04.  Mãi đến năm 325 người ta mới quyết định lấy ngày chủ nhật đầu tiên sau ngày rằm đầu tiên của mùa xuân để định ngày lễ Phục sinh.  Thí dụ hôm nay ngày 12/4/2006  là rằm tháng 3, vậy ngày lễ Phục sinh sẽ là chủ nhật sắp tới, tức ngày 16/4/2006. Lễ Phục sinh, người theo đạo Thiên chúa giáo gọi là Pâques, người Do Thái gọi là Pâque, tiếng Anh là Easter, nguồn gốc từ tên Eostre, có nghĩa là Nữ thần mùa Xuân.




Ngày Chúa trở về, lễ Phục sinh
Muôn hoa nở thắm ngát hương tình
Lòng người xao xuyến tạ ơn Chúa
Gánh lấy khổ đau cứu chúng sinh

Anh dẫn em vào lễ Phục sinh
Dịu dàng say đắm hai chúng mình
Giữa trời nắng ấm tràn xuân sắc
Mắt đắm trong nhau, tình thật tình



Những quả trứng tròn lễ Phục sinh
Ẩn trong cây cỏ, gió mơn tình
Đây con thỏ nhỏ tròn xoe mắt
Ngồi ngó chúng mình xinh thật xinh

Anh nắm tay em lễ phục sinh
Ngọt ngào trìu mến thật chân tình
Mắt chìm trong mắt, niềm tha thiết
Hứa hẹn bên nhau, Chúa chứng minh!

Dìu dặt thơ tình mừng Phục sinh
Ngợi ca sức sống bước đăng trình
Giao hòa đất trời, vòng thiên địa
Đời vẫn sinh sôi, ý thánh linh.
 TSB


Mittwoch, 27. März 2013

Lời khẩn cầu từ một bà mẹ 85 tuổi

Hãy cùng lên tiếng cho nỗi bất công này! (nguồn từ NguoiViet.de)




Mẹ anh Đoàn Văn Vươn: Xin hãy cứu lấy các con tôi, các cháu tôi!
27.03.2013 10:21
(NguoiViet.de) Lời dẫn: Người mẹ tuổi gần đất xa trời của anh Đoàn Văn Vươn ở Tiên Lãng, Hải Phòng đã viết thư gửi Toàn thề mọi công dân Việt Nam, những người yêu công lý – sự thật- hòa bình, Toàn thể giáo dân, các tín hữu và các chức sắc trong Giáo hội Công giáo Việt Nam và những người có lương tâm trong hệ thống công quyền để kêu cứu cho Đoàn Văn Vươn và các con cháu của bà sắp bị đưa ra tòa xét xử vì tội “Giết người” và “Chống người thi hành công vụ”.
Bức thư nêu rõ: “Việc đưa các con, cháu tôi ra Tòa xét xử về tội “Giết người” và “Chống người thi hành công vụ” là việc làm vô đạo đức, vô lương tâm và hoàn toàn đi ngược lại Hiến pháp và Pháp luật hiện hành. Việc này nhằm thực hiện âm mưu hợp pháp hóa các tội ác mà những người trong hệ thống công quyền Tiên Lãng, Hải Phòng đã gây ra”. - NVCL.

THƯ KÊU CỨU
Kính gửi:
- Toàn thề mọi công dân Việt nam
- Những người yêu công lý – sự thật- hòa bình.
- Toàn thể giáo dân, các tín hữu và các chức sắc trong Giáo hội Công giáo Việt Nam
- Những người có lương tâm trong hệ thống công quyền

Tôi là: Trần Thị Mạp - 85 tuổi.
Là mẹ của Đoàn Văn Vươn, Đoàn Văn Quý, Đoàn Văn Sịnh, Phan Thị Báu, Nguyễn Thị Thương và cháu Đoàn Văn Vệ, là những nạn nhân của vụ án cưỡng chiếm đất đai tại cống Rộc, xã Vinh Quang, huyện Tiên Lãng, Thành phố Hải Phòng.
Thưa tất cả các quý vị,
Là người mẹ đã 85 tuổi, tôi đau đớn viết thư này kêu gọi tất cả mọi người một việc như sau:
Sau mấy chục năm các con tôi đã hi sinh tất cả sức lực, nguồn lực và tính mạng để quai đê lấn biển theo chủ trương của Nhà nước, tạo ra khu đầm nuôi tôm tại bãi bồi ngoài đê biển. Ở đó đã thấm máu và tính mạng của các con và cháu tôi.

Khi đã hình thành được khu vực nuôi trồng thủy sản, sắp đến ngày thu hoạch thì đột nhiên nhiều hành động khuất tất do nhà cầm quyền Tiên Lãng, Hải Phòng thực hiện trái pháp luật và đạo lý nhằm chiếm đoạt thành quả của các con, cháu tôi. Đỉnh điểm là sáng ngày 5/1/2012, một đoàn bao gồm cán bộ, công an, bộ đội đã ập đến bao vây, bắt bớ, nổ súng và cướp phá tài sản của con cái chúng tôi. Kể cả những tài sản, nhà cửa ngoài vùng cưỡng chế.
Trước tình huống bất ngờ bị cướp phá tài sản và uy hiếp tính mạng, các con, cháu tôi buộc phải tự vệ để bảo vệ tài sản và tính mạng của mình. Sự việc đã được hệ thống truyền thông loan báo rộng rãi. Chính Thủ tướng Chính phủ đã kết luận: “Đây là việc làm trái cả Pháp lý và Đạo lý”.
Mặc dầu vậy, Viện Kiểm sát Nhân dân TP Hải Phòng bằng Cáo trạng số 10/CT-P1A ngày 4/1/2013 vẫn truy tố các con tôi về tội “Giết người” và “Chống người thi hành công vụ”. Phiên tòa sơ thẩm sẽ diễn ra từ ngày 2-5/4/2013 và ngày 8-10/4/2013 tại Tòa án Nhân dân Thành phố Hải Phòng.
Trước sự việc này, tôi, gia đình và đông đảo nhân dân địa phương hết sức bất bình, phẫn nộ và xin khẳng định rằng:
- Các con tôi từ nhỏ đã được giáo dục ăn ở hiền lành, đạo đức. Không hề có bất cứ hành động và việc làm nào vi phạm Pháp luật cũng như đạo đức làm người.
- Trong sự việc ngày 5/1/2012, con tôi là Đoàn Văn Vươn không hề có mặt tại khu vực xảy ra sự việc. Ngay cả các con, cháu tôi đang ở trên đê cùng với bà con cũng đã bị bắt và đánh đập dã man sau đó.
- Các con, cháu tôi không hề chống người thi hành công vụ vì việc cưỡng chế trái pháp luật này không thể được gọi là “Thi hành Công vụ”.
- Việc đưa các con, cháu tôi ra Tòa xét xử về tội “Giết người” và “Chống người thi hành công vụ” là việc làm vô đạo đức, vô lương tâm và hoàn toàn đi ngược lại Hiến pháp và Pháp luật hiện hành.Việc này nhằm thực hiện âm mưu hợp pháp hóa các tội ác mà những người trong hệ thống công quyền Tiên Lãng, Hải Phòng đã gây ra.
Vì vậy, tôi cầu xin tất cả mọi người bằng lương tâm, trách nhiệm của mình hãy bằng mọi cách cứu lấy các con, cháu tôi vượt qua âm mưu đẩy người lương thiện vào chỗ chết.
Một lần nữa tôi khẳng định Các con, cháu tôi không hề giết người, không chống người thi hành công vụ.
- Xin hãy cứu lấy các con, cháu tôi.
- Xin hãy cứu lấy những nạn nhân vô tội.
- Tôi cầu xin tất cả mọi người hãy lên tiếng và hành động.
Hải Phòng, ngày 26/3/2013
Trần Thị Mạp


Mời các Bạn đọc bài này sẽ thấy ai là kẻ có tội trong vụ này!
Vụ Tiên Lãng: Keng đi! Keng đi! Keng đi!
05.01.2013 10:02
(NguoiViet.de) Ngày 2-1-2013, Cơ quan cảnh sát Điều tra, Công an thành phố Hải Phòng, ra quyết định số 07, khởi tố Lê Văn Hiền, chuyên viên Sở Nội vụ thành phố Hải Phòng, nguyên Chủ tịch UBND huyện Tiên Lãng, tội: “Thiếu trách nhiệm gây hậu quả nghiêm trọng”. Lẽ ra họ đã phải làm cái việc này ngay từ đầu năm 2012, sau khi Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng chỉ đạo xử lý vụ Tiên Lãng. Nhưng hình như họ khởi tố Lê Văn Hiền không đúng tội?

Sau khi súng đã nổ, máu đã đổ, Nguyễn Văn Khanh  cho dừng cuộc cưỡng chế lại. Nhưng Lê Văn Hiền, Bùi Thế Nghĩa ra lệnh “đánh tiếp”.
Sau khi súng đã nổ, máu đã đổ, Nguyễn Văn Khanh cho dừng cuộc cưỡng chế lại. Nhưng Lê Văn Hiền, Bùi Thế Nghĩa ra lệnh “đánh tiếp”.
                Lật  hồ sơ vụ cưỡng chế trái pháp luật khu đất đầm nuôi trồng thủy sản của Đoàn Văn Vươn ở Cống Rộc, Tiên Lãng, thấy Lê Văn Hiền không phải thiếu trách nhiệm mà là rất có “trách nhiệm” trong trong vụ này - trách nhiệm hăng hái thực hiện sự chỉ đạo...

               Ngày 28-11-2011, Lê Văn Hiền ký quyết định thu hồi đất của Đoàn Văn Vươn. Đây là một quyết định trái luật, bởi  theo quy định, Đoàn Văn Vươn  được quyền sử dụng đất đến 15-10-2013 mới hết hạn hợp đồng thuê đất. Đến ngày đó, có thu hổi hay không lại còn phải bàn bạc, chứ không phải nhoáy một chữ ký là có thể cướp không tài sản của dân. Theo luật, người thuê đất làm ăn có hiệu quả được ký hợp đồng thuê tiếp, được nâng lên thành trang trại chuyên canh, đa canh.

              Thấy Lê Văn Hiền làm sai, anh Đoàn Văn Vươn làm đơn khiếu nại. Lê Văn Hiền không ngó ngàng  tới ba lá đơn của người dân khẩn thiết van xin. Thấy vậy, Hội nuôi trồng  thủy sản huyện Tiên Lãng với trách nhiệm bảo vệ hội viên, đã  làm văn bản kiến nghị gửi lên huyện, để nghị xem xét lại quyết định kể trên. Lê Văn Hiền không thèm để mắt tới cái công văn đó.  Phó chủ tịch huyện Nguyễn Văn Khanh, người chuyên trách về nông nghiệp, lên tiếng phản đối, chẳng những Lê Văn Hiền bỏ ngoài tai,  mà còn mắng: “Ông  là hữu khuynh, theo đuôi quần chúng”.
                Bất đắc dĩ, anh Đoàn Văn Vươn phải làm đơn kiện cái quyết định sai trái của Chủ tịch UBND huyện Tiên Lãng ra tòa.
                Không biết vì nguyên nhân gì, Tòa án nhân dân huyện Tiên Lãng  xử  UBND huyện Tiên Lãng thắng? Non kém, hay bao che? Sợ uy quyền hay đồng đồng lõa? Ai đứng phía sau chỉ đạo 'án bỏ túi"? Dù gì thì người chủ tọa phiên tòa ấy cũng không nên vác mặt ra ngồi chốn công đường nữa, nếu còn biết thế nào là xấu hổ!
                 Bị xử oan, Đoàn Văn Vươn làm đơn kháng cáo lên Tòa án nhân dân thành phố. Theo đường dây nội bộ, Lê Văn Hiền biết  mình sẽ thua, liền đề nghị nghĩ ra kế hòa giải thành. Lê Văn Hiền cử Trường phòng tài nguyên môi trường  Phạm Xuân Hoa, dự hòa giải. Tại phiên hòa giải Phạm Xuân Hoa đưa ra câu hứa lèo “Huyện sẽ tiếp tục cho thuê đất, nếu anh Đoàn Văn Vươn rút lại kháng cáo”! Thử hỏi,  không có sự chỉ đạo cùa Lê Văn Hiền thì Trưởng phòng tài nguyên môi trường có dám mở miệng hứa như vậy không?  Có họa là gan cóc tía!
                 Đoàn Văn Vươn tin lời hứa chính quyền, rút đơn kháng cáo.
                 Lê Văn Hiền lập tức ký quyết định cưỡng chế theo bản án đã tuyên của phe mình - Tòa án huyện!  Chưa thấy chính quyền nào  dùng thủ đoạn tráo trở đê tiện với dân như vậy? Đã từng làm nhà giáo, cũng có tí chữ, nhưng khi đã làm quan, Lê Văn Hiền bị gặm hết nhân cách. Đúng ra, vì lòng tham mà vứt bỏ nhân cách.
                 Với quyền hành trong tay, Lê Văn Hiền quyết chiếm bằng được mấy chục héc ta đất của Đoàn Văn Vươn. Bên cạnh Lê Văn Hiền là Bí thư Huyện ủy Bùi Thế Nghĩa. Trên đầu Hiền  cái cái bóng cao lồng lộng  của ông bố nuôi Đỗ Trung Thoại, Phó chủ tịch và Nguyễn Văn Thành, Uỷ viên Trung ương Đảng, Bí thư thành ủy Hải phòng; thêm Đại tá Đỗ Hữu Ca, người muốn lập công 'chiến thắng vẻ vang' với cấp trên...
                Ngày 18-7-2011, bằng công văn 4778/UBND-ĐC, Ủy ban nhân dân thành phố Hải Phòng  đồng ý về chủ trương thu hồi đất do Ủy ban nhân dân huyện Tiên Lãng đề xuất.
                Ngày 30-12-2011 Lê Văn Hiền ký quyết định số 4322/QĐ/UBND  huy động 102 cán bộ chiến sĩ công an, bộ đội địa phương tham gia cưỡng chế đất của anh Đoàn Văn Vươn.
                 8 giờ 30 phút 5-1-2012, tại Cống Rộc không  chỉ có Nguyễn Văn Khanh, Phó chủ tịch huyện, người bị ép từ đầu đến cuối vụ cưỡng chế thu hồi đất này. Tại hiện trưởng vụ án nghiêm trọng này, ngày hôm đó, có sự hiện diện của Bí thư huyện ủy Tiên Lãng Bùi Thế Nghĩa, Chủ tịch huyện Lê Văn Hiền, Giám đốc công an thành phố Hải Phòng Đỗ Hữu Ca.  Ba  người này mới chính lả “bộ chỉ huy” hơn một trăm công an, bộ đội, có cả chó nghiệp vụ và các vũ khí, trang bị công cụ hỗ trợ, làm nên “một trận đánh đẹp có thể quay thành phim viết thành sách”.                 
                 Sau khi súng đã nổ, máu đã đổ, Nguyễn Văn Khanh  cho dừng cuộc cưỡng chế lại. Nhưng Lê Văn Hiền, Bùi Thế Nghĩa ra lệnh “đánh tiếp”.  
                  Hãy nghe lời khai của Nguyễn Văn Khanh:
                 “Khoảng 14 giờ 30 ngày 5-1-2012, tại khu nhà Tổng đội TNXP, ông Lê Văn Hiền và ông Bùi Thế Nghĩa hội ý với nhau và gọi tôi tới. Ông Bùi Thế Nghĩa nói:
               - Nhân đà này ta phá luôn cái nhà hai tầng đi,và thu hồi nốt 21 ha bàn giao cho xã luôn!
                 Ông Lê Văn Hiền nói:
                - Phá bay đi!
                 Ông Bùi Thế Nghĩa nói:
                - Keng đi! Keng đi! Keng đi!
                 Tôi nói với ông Hiền:
                  - Ngôi nhà của ông Quý, không được phá dỡ, vì không nằm trong khu vực cưỡng chế. Nếu ông ra lệnh phá  thì phải có quyết định bằng văn bản?
                   Ông Lê Văn Hiền nói:
                  - Ông quá máy móc! Làm sao phải bằng văn bản?
                    Rõ ràng Lê Văn Hiền, Bùi Thế Nghĩa quyết định phá nhà của anh Đoàn Văn Vươn, Đoàn Văn Qúy. Họ lợi dụng chức vụ quyền hạn để phá nhà, cướp luôn 21hec –ta đất của gia đình anh Vươn, chứ không phải do thiếu trách nhiệm để xảy ra việc đó. Nhưng, nếu không có chỉ đạo, khuyến ác từ trên, thì cả cái giàn cấp ủy, chính quyền có mọc sừng cũng không dám làm như thế, và huyện cũng không có quyền điều động lực lương CSCĐ của công an thành phố như thế!
                 Tội “Thiếu trách nhiệm gây hậu quả nghiêm trọng” được quy định tại điều 285 Bộ luật hình sự như sau: “Người nào vì thiếu trách nhiệm mà không thực hiện, hoặc thưc hiện không đúng nhiệm vụ được giao gây hậu quả nghiêm trọng…” .
                   Bản chất của tội này là do khách quan tác động trực tiếp, và do vô ý mà phạm tội.
               Trong vụ án Tiên Lãng, đàng sau đó ai đã gao nhiệm vụ cho Lê Văn Hiền, rồi giao toàn quyền cho Lê Văn Hiền trực tiếp  tổ chức, điều hành, giao nhiệm vụ cho những người khác. Nghĩa là Lê Văn Hiền  hoàn toàn chủ động. Ông ta không vô ý mà là cố ý.
               Nếu cãi cố cùng rằng lời khai của Nguyễn Văn Khanh không đúng sự thật, thì Lê Văn Hiền và cả Bùi Thế Nghĩa, cũng không thể chối tội khi hai người là cấp trên của Nguyễn Văn Khanh, có mặt ở hiện trường, mà lại không ngăn cản Nguyễn Văn Khanh làm trái pháp luật?
                 Đằng này, từ chủ trương thu hồi đất, ra quyết định thu hồi, bày trò lừa dân, ra quyết định cưỡng chế, rồi trực tiếp chỉ đạo cưỡng chế đều là cặp bài trùng Lê Văn Hiền – Bùi Thế Nghĩa, mà bây giờ mới chỉ khởi tố Lê Văn Hiền tội danh thiếu trách nhiệm thì lãng nhách.
                 Đúng ra, Lê Văn Hiền phải bị khởi tố tội “Lợi dụng chức vụ quyền hạn chiếm đoạt tài sản người khác” và “Tội cố tình hủy hoại tài sản người khác” mới đúng bản chất sự việc, không bỏ sót tội.  Và Bùi Thế Nghĩa cũng phải bị khởi tố mới không bỏ sót người.
                  Nhớ lại, khi các cơ quan ngôn luận lên tiếng phản đối vụ cưỡng chế và phá nhà của anh Đoàn Văn Vươn, ông Đỗ Trung Thoại, Phó Chủ tịch thành phố Hải Phòng trơ tráo nói: “Việc san phẳng căn nhà Vươn không phải do chính quyền, mà là nhân dân phá vì họ ghét ông Vươn không nghe lời chính quyền" (!?).
                Ăn của dân, phá của dân, đổ tội cho dân như thế, mà lúc nào cũng vênh mỏ lên hót vì dân!
                 Lại nữa, trong cuộc nói chuyện với 500 cán bộ trung cao cấp Hải Phòng, Nguyễn Văn Thành phát biểu: “Báo chí nói sai, ghép ảnh chỗ khác chứ đâu có chuyện ủi nhà ông Vươn? Không ca ngợi công an, bộ đội, có biểu hiện bôi nhọ. Có bậc cán bộ lão thành nói không chuẩn. Ông Vươn xây nhà không có trong quy hoạch, trốn nợ thuế, không có tí công tích gì, trong khi đó Tiên Lãng tạo mọi điều kiện thuận lợi cho anh Vươn. Vụ này đã gây dư luận phủ nhận công lao quá khứ của huyện Tiên Lãng, nhân dân cà nước chỉ tập trung vào vụ này để ngưng trệ sản xuất”.
              Không phải bây giờ “cháy nhà mới ra mà chuột”, ngay lúc đó có nhiều vị cán bộ lão thành đã phản đối, Nguyễn Văn Thánh phủi đít đứng dậy ra về.
              Một Uỷ viên Trung ương Đảng, Bí thư một thành phố lớn mà ăn nói hồ đồ như kẻ vô học?  Quen thói đụng đến chuyện gì là điều công an,  kết tội báo chí ghép ảnh và bôi nhọ chính quyền, ngạo mạn mắng nguyên Chủ tịch nước Lê Đức Anh nói không chuẩn, chê anh Vươn không có công trạng gì? Thử hỏi một thanh niên văn hóa lớp 10,  vào ngành cộng an năm 1979, năm 1988 mới là một đội phó, chưa một ngày tham gia chiến đấu bảo vệ Tổ Quốc thì công lao lớn cỡ nào mà chê một người từng đi bộ đội  như Đoàn Văn Vươn “không có tí công tích gì?”.
               Lê Văn Hiền đã bị khởi tố. Người dân Tiên Lãng và cà nước đang chăm chú theo dõi.
              Cái bóng quá khứ vụ án Quán Nam đang lởn vởn khiến mọi người lo ngại cho pháp luật bị tổn thương, mất hẳn nghiêm minh, thậm chí coi thường hoặc mượn pháp luật để làm “mánh độc”.
              Keng đi ! Keng đi! Keng đi!
              Cái tiếng lóng khốn nạn đó vẫn âm vang.
             Keng đi! Nhưng qua diễn biến vụ việc “động trời” này lùng nhằng suốt một năm qua, các vị từ Thành ủy, UBND, Công an T.p Hải Phòng đều lớn tiếng ngụy lý, biện giải, đổ vấy cho dân oan Đoàn Văn Vươn, đồng thời cố tình tranh đúng đoạt phải, bênh che cho cán bộ huyện, xã, kéo dài rồi xử nhẹ hều vụ án phá nhà ông Vươn, nay lại áp ông Vươn vào “tội giết người”! Vậy là ông Lê Văn Hiền chưa phải chủ mưu vụ này. Keng đi! Khởi tố ông Hiền có phải là một chước mới, để che đậy  kín kẽ hơn cho những kẻ chủ mưu cấp bự, tiếp tục lấp liếm vụ này chăng?  Xem ra, trong vụ này, ông Lê Văn Hiền trực tiếp chỉ đạo, nhưng chưa phải là "thủ phạm chính chủ"!
Minh Diện 

(Theo Blog Bùi Văn Bồng)

Samstag, 16. März 2013



Ai cũng sinh ra từ cõi hư vô, rồi khi nằm xuống theo qui luật cuả Tạo Hoá: Sinh- Lão- Bệnh- Tử, dù muốn hay không cũng lại trở về với cát bụi. Không mang được gì theo, dù Bạn giầu có, quyền cao, chức trọng đến đâu cũng vậy mà thôi.
Cái điều quan trọng nhất là khi Bạn ra đi, Bạn đã để lại được gì trong lòng những người ở lại?!
Đức Phật hay Đức Chúa Trời dòng chính thống không bao giờ bắt “con chiên” phải “tô son dát vàng” cho mình! Lễ vật dâng lên chính là “Lòng thành” và “Tâm Thiện” của mỗi người mà thôi- Bạn hãy đến những nhà thờ cổ và những nhà chùa cổ ngày xưa, đâu có vàng son rực rỡ loè loẹt và nhiều “ban bệ” như bây giờ?! Cứ sống thật lòng, làm việc gì cũng nghĩ đến quyền lợi người khác, trước khi nghĩ tới mình. Nếu có việc gì xảy ra, hãy tự xem lại mình trước, trách mình trước, sau hãy trách người! Mỗi khi định làm việc gì cho người khác, hãy tự hỏi lòng xem mình có muốn người ta làm như thế với mình hay không? Nếu không, thì cũng đừng làm cho người! Không tham lam so bì với người khác, và cứ hướng tâm mà niệm- Như vậy, Tâm Bạn trong, Lòng thanh thản. Đâu cần quỳ lạy cầu xin gì ai? Nếu có thời gian, Bạn hãy vãn cảnh Chùa hay Giáo đường 1 hay 2 lần trong năm là đủ. Bởi nơi đó cảnh vật tĩnh lặng, không khí trong lành sẽ giúp tâm hồn Bạn thư thái, giao hòa. Bạn đừng tự trói buộc mình vào một cái “na ná Chùa” do những người không Thiện Tâm thực sự, mở ra nhằm cầu danh lợi- đó là Bạn đang tự làm khổ mình, khổ gia đình chồng con, tốn tiền, công của, thời gian không đâu. Vì các cụ vẫn dậy: “Thứ nhất- tu ở tại Gia, thứ hai- tu Chợ, thứ ba- tu Chùa”. Đức Phật luôn ngự TẠI TÂM THIỆN cuả mỗi người, nếu bạn tự tu mình, luôn làm việc thiện cho chồng, con, người thân, gia đình mình và cho xã hội, Ngài sẽ nhìn thấy- vì Ngài trăm mắt, nghìn tay, ở muôn nơi và ngay trong trái tim của Bạn “Phật ở tại Tâm”!
Dù Bạn có quỳ lạy, cầu xin thảm thiết, mâm cao cỗ đầy, tiền bạc dâng cúng bao nhiêu, cũng không bằng LÒNG THÀNH, TÂM THIỆN cuả Bạn đâu! Đừng mù quáng để người khác lừa mị lợi dụng mình, là Bạn cũng đang tiếp tay cho những kẻ vô lương tâm lừa tiếp những người khác.
Không phải ai khoác áo Cà Sa cũng là  “Nhà sư”! Không phải ai biết “cầu kinh” cũng “Thiện Tâm”! Tỉnh táo lại, Bạn sẽ thấy, ngay tại Việt Nam bây giờ cũng có nhiều người lấy việc “Làm nhà sư” là một “cái nghề” chứ không phải “nghiệp quả” như trước kia nữa! Vô số trên mạng các Bloger, Tâm không Thiện nhưng vẫn mở trang “Phật Đàn” viết nhăng viết cuội.
Nhiều nhóm người cũng lập Hội đoàn phật tử, thuê Tăng ni về cầu kinh giảng đạo, mà giảng chưa chắc Bạn đã hiểu hết (Theo ngành dọc, thì ở đâu “Thỉnh”- họ tới thôi, vì được thể mở rộng thêm thanh thế nhà Phật mà- họ không có lỗi!). Nhưng chính những người đứng ra tổ chức đó mới có lỗi! Họ làm rình rang, liên tục bày ra hết lễ này tới lễ khác, gọi mời, dụ khị các trò các kiểu, lôi kéo bằng được những người “có máu mặt” trước, để lấy đó làm “hình mẫu” cho đám “trẻ con” theo. Lôi kéo không được, thì họ quay sang nói xấu, thóa mạ và coi thường người ta. Mỗi khi ai đó sắp “ra đi”, họ gọi điện tha thiết xin được “tụng kinh siêu thoát” cho người đó (mà có khi bài kinh đó họ cũng chẳng hiểu gì), làm phiền thân nhân người ta không được- Họ quay lưng lại, không cả ghé qua viếng lúc tiễn đưa. Họ sẵn sàng kéo nhau ra nghiã địa “trình diễn” nỗi “thương tâm” với những Linh Hồn hoang- để đưa lên báo tôn vinh họ, hay quyên góp mang về “ủng hộ” những tổ chức này khác để lên truyền hình, nhưng lại không biết “chìa tay” cứu giúp những hoàn cảnh khó khăn, không xót thương những thân phận bất hạnh, đau khổ đang sống quanh họ. Nghề nghiệp của họ làm, “bóp” được ai, họ vẫn “bóp”- Phật nào dậy thế đâu? Họ sống trong gấm lụa xa hoa, nhà sang, xe đẹp. Ra ngoài thì “vác mặt” lên cao ngạo với đời. Tự họ đã mất đi tính “NGƯỜI” thì làm sao có nổi “TÂM PHẬT” trong tim mà đòi “dẫn đạo” cho người khác?
Entry này chỉ muốn nhắc các Bạn một điều: Tự tu chính mình ngay từ việc nhỏ trong cuộc sống thường đời thường, gắng làm những điều thiện cho gia đình và xã hội là Bạn đang tích phúc cho con, mà không cần phải “Qui y” hay lễ lạt cầu xin ai ban bố, vì “Phật Ngự Tại Tâm” của Bạn hàng ngày, hàng giờ đó!
Nếu Bạn toàn làm điều NHÂN ĐỨC, khi trở về cát bụi, Bạn sẽ SỐNG MÃI trong lòng mọi người.
Còn khi Bạn làm những điều VÔ LƯƠNG TÂM và TRÁI ĐẠO TRỜI, TRÁI LÒNG NGƯỜI, thì dù tụng kinh, khấn nguyền, bỏ tiền ngàn bạc bể, lúc trở về với cát bụi, Bạn vẫn để lại những ẤN TƯỢNG XẤU XA mà thôi. Và chính con cái Bạn hứng chịu sự rủa nguyền của người đời- Đó  chính là “Nợ đồng lần”.

Ngày sinh ra- ai cũng từ cát bụi
Chắt hương đời từ xó tối hư vô
Xây ảo vọng với những mong chờ
Cuộc đời sẽ “như mơ” đáng sống….

Vòng quay nhân tình không như ước mộng!
Tráo trở, đảo điên- Ma giống như Người
Giữa THIỆN TÂM - ÁC GIẢ- chỉ chút thôi
Không cân nhắc, sẽ muôn đời ân hận!

Tự LÒNG NHÂN- ta chẳng cần cầu khấn
Hướng vào trong TÂM niệm PHẬT DI ĐÀ
Làm nhiều ĐIỀU THIỆN- tích PHƯỚC cho ta
“Trời có mắt”- ắt sẽ là nhìn thấy!

Mù quáng ngu ngơ, chắp tay quỳ lạy
Những kẻ mị dân, đưa đẩy kiếm lời
Tự làm khổ mình, chỉ vô ích thôi
TÂM không sáng, chẳng Trời nào cứu giúp!

Xoá bỏ “sâm hận”, chẳng cần quỳ mọp
Chẳng van xin, tích góp được nhân lành
Gieo THIỆN đời, giúp cho người an sinh
Khắc nhận về mọi hiển linh ÂN PHƯỚC!

Những LỘC trời ban mà ta có được
Chính tự thân đã “đặt trước” cho mình!
“Gieo nhân nào, gặt quả đấy”- chứng minh
Cứ tận tâm- sống chân tình, khắc có!

Cát Bụi cuộc đời- trở về muôn thủa
Như lúc sinh ra- chẳng ôm “Của” theo cùng
Gột sạch TÂM- lòng thanh thản ung dung
Hồn nhẹ bỗng- nỗi vui mừng siêu thoát….

Thư anh



Đường em đi, điểm dừng chân chưa đến
Ước vọng đầy- người em mến quá xa
Biết rằng anh còn nhớ đến người ta....
Thư in dấu nhạt nhòa niềm cảm xúc

Những dòng thư bày tỏ lòng chân thực
Biển bỗng nôn nao, ru sóng vỗ bờ
Bãi cát vàng in đậm dấu tình thơ
Cho ai mãi ngẩn ngơ đời tìm kiếm...

Quá khứ đau buồn, xin chôn vào kỷ niệm
Gọi nắng ùa về- xua tan hết giá băng
Dẫu bây giờ, đông đến gió mùa sang
Lòng cũng ấm vì thư Chàng mang lại

Cám ơn anh, nuôi cây đời xanh mãi....
Gieo chút tình, nắng trải ấm hồn Ngâu
Cho con thuyền cập lại bến "Vân lâu"
Thơ chấp bút, nghiêng sầu trao thi tứ....


Samstag, 9. März 2013

Nụ cười em




Nụ cười
hoa nở trên môi
Ngả nghiêng làm cả đất trời ngả nghiêng
Môi hồng bén nụ cười duyên
Nẩy mầm sức sống bừng lên sắc mầu.

Nụ cười
em hướng vào đâu
Tươi hoa thắm cỏ mượt màu thi ca
Nụ cười
chúa của loài hoa
Chạm vào choáng ngợp ngỡ là thôi miên...

Nụ cười em
hiền thật hiền
Mát lòng Cha Mẹ, anh quên lối về
Nụ cười
say những cơn mê
Trọn câu tình nghĩa lời thề bên em

Nụ cười duyên
thật êm đềm
Ru anh vào mộng hằng đêm trong tình
Nụ cười
thắm đượm môi xinh
Như hoa xuân nở lung linh đất trời.

TSB

Tìm Anh




Loang tím chiều tà thu lá rơi
Tìm anh đêm vắng- phố không người
Lang thang bỗng thấy lòng băng giá
Lạc bước giang hồ- đời bỏ trôi...
....
Tàn đêm biển dậy sóng trùng khơi
Trăng vẫn trên cao tỏa sắc ngời
Trơ trọi hàng cây trong gió lạnh
Nhớ anh ngơ ngác- hồn chơi vơi

.......
Về đi anh hỡi- gió thay lời
Lạc tiếng gọi nhau- mưa lại rơi
Ướt đẫm hàng mi - tim bật khóc
Tìm đâu cho thấy- bóng hình người?
........
Em về phố cũ- lá thu rơi
Tâm khảm buồn tênh- sắc rã rời
Vàng thẫm một mầu- sao đắng ngắt
Vắng anh nhạt nắng- tình đơn côi...
...........
Tàn thu năm tháng- một đời người
Tự hỏi đáy lòng- có thảnh thơi?
Khi nửa bên anh còn trống vắng
Nửa hồn em lạnh- tro tàn rơi.....
Tiengsongbien

Không Anh



…”Không anh
dáng lụa bỏ hoang
Không anh
em thấy hoang mang trăm chiều”…..
Love and life

Không anh
đời vắng tiếng yêu
Không anh
dẫu có diễm kiều cũng phai
Không anh
gió cũng thở dài
Biển không có sóng, nhớ ai nên buồn
Không anh
chết lặng hoàng hôn
Vạc kêu lẻ bạn, thơ hồn xót xa
Không anh
đời tắt tiếng ca
Đàn buông lỡ nhịp, trăng tà vỡ đôi
Không anh
đêm trắng lẻ loi
Không anh
nước mắt lặng rơi uá nhầu
Không anh
Em biết về đâu?
Bờ môi khát cháy, tim đau vì chàng
Không anh
đời hoá dở dang
Lặng thầm lê bước lang thang mất hồn
Không anh
tình sẽ vùi chôn
Ngàn sâu thẳm đáy sóng cồn đại dương....
TSB

Anh của em



Anh ngự trong em bằng lòng chân thực
Rất đỗi yêu thương, rạo rực, nồng nàn
Rất chân tình, xoa dịu những trái ngang
Bằng lời yêu thương nhẹ nhàng thân thiết
.......
Quấn lấy em bằng tình yêu anh dệt
Những nụ hôn da diết đậm hương nồng
Mỗi lúc xa nhau, em mãi ngóng trông
Ngày trở lại bên người chồng yêu dấu
.......
Anh rất vững vàng nhưng thật hồn hậu
Nụ cười tươi, ẩn dấu những tự tình
Quyến rũ em, hạnh phúc đẹp lung linh
Con cái ngoan, chúng mình thêm vui sướng
…….
Mỗi khi bị ghẹo, má ửng hồng- em ngượng
Phụng phịu dỗi hờn để hưởng nụ hôn đền
Mỉm cười thích thú, anh lại bẹo má em
Cho cô bé mắt ướt nhèm vì khóc
…….
Cứ như thế, nhiều lần anh trêu chọc
Chỉ để hôn em, rồi vuốt tóc diụ dàng
Ngắm nhìn em say đắm miên man
Niềm hạnh phúc, ngập tràn trong đáy mắt
…….
Không nói gì nhiều, chỉ bàn tay xiết chặt
Đã đủ hiểu nhau, xe xắt tận đáy lòng
Thương thật nhiều! Anh có biết hay không?
Mong mình mãi ấm nồng trong hạnh phúc!

TSB

Freitag, 8. März 2013

Đừng buồn em nhé!



Anh dặn rằng- Ghi trong tim em nhé!
Dù thế nào, mình chẳng thể thiếu nhau!
Bước đăng trình- quyến rũ muôn sắc mầu
Mình nguyện mãi dành riêng nhau trân quí!

Yêu chỉ mình em!- Đừng lo lắng, ủy mị
Nước mắt rớt rơi, không chỉ có em sầu
Trái tim anh cũng quặn thắt niềm đau
Thương em lắm! nên đâu đành làm thế.

Đừng buồn nhé em! Cuộc đời dâu bể
Giữa phong ba anh vẫn thế- chẳng lùi
Làm tất cả, cho em cảm thấy vui
Cặp mắt biếc không ngậm ngùi chua xót

Muốn mang tặng em-Trăng tình mật ngọt
Nâng tâm hồn lên chót vót đỉnh trời
Sóng lại dào dạt thi khúc chơi vơi
Tình chúng mình sẽ muôn đời bền vững!

Lo lắng



Vẫn biết rằng anh mãi mãi yêu em
Dành tặng em những êm đềm nhung nhớ
Mình hiểu được nhau qua từng nhịp thở
Những phút bên anh, không có nỗi buồn
Nụ cười như hoa, quên trời mưa tuôn
Quấn lấy nhau, quên cả luôn ngày tháng
Tình chúng mình đắm chìm trong lãng mạn
Dòng Sông Trăng toả rạng giữa đêm đời
Sóng ru tình trong dịu nhẹ chơi vơi
Uống mật ngọt từng lời anh đắm đuối…

Chợt biết anh về- quê hương vẫy gọi
Nỗi khát khao trao gởi nghĩa sinh thành
Sự nghiệp nước nhà đang cần có anh
Hiểu ngọn ngành, sao thấy còn lo lắng…
Đêm buồn không anh, sao trời đi vắng
Em bơ vơ ngơ ngác chẳng muốn cười
Những giọt lệ sầu lại thánh thót rơi
Lòng luôn ngóng cuối trời xa nơi ấy…
Chốn mình không em, muôn ngàn cạm bẫy
Anh hiền lành đâu thấy được dối gian
Dáng kiều thướt tha, giọng nói dịu dàng
Sức trẻ trung- có làm Chàng xao xuyến?
Vẫn biết tình yêu chúng mình thề nguyện
Ngàn năm sau chẳng biến đổi thay lời
Sao trong lòng vẫn sợ áng mây trôi
Quấn kín Trăng cho Biển đời đau đớn….