Việt Nam có hơn 800 tờ báo và truyền hình với một đội quân hùng hậu các nhà báo, nhà thơ, nhà văn, nhà bình luận, chưa kể 24.000 tiến sĩ và hàng triệu người tự nhận mình là "nhân sĩ, trí thức, thi sĩ".... Vậy mà những bài viết có giá trị, dám nói lên sự thật thối nát của chế độ, dám bênh vực dân, đòi công lý không nhiều. Đại đa số chọn thái độ câm lặng để an thân, mặc kệ vận nước đang dần rơi vào tay kẻ thù truyền kiếp của dân tộc, cho dù ai cũng biết trước cái chết mòn của dân Việt sẽ giống hệt và nhanh hơn dân Tây Tạng, Tân Cương, Nội Mông.... của Trung Quốc.
Nếu giỏi bút nghiên chỉ để mơ trăng gíó
Hay chạy theo hôn tà áo của Nhỏ bay bay
Hoặc chỉ biết tả cảnh chim, bướm cỏ cây
Nhắm mắt ngợi ca không nhìn thấy dân cầy đang khốn khổ
Mất đất, mất nhà, mất tiền nuôi chúng nó
Để lũ cầm quyền hành dân, phá đổ cả giang sơn
Làm người "có học" chỉ khóc gió, hay thương trăng non
Không nhìn thấy tương lai cháu con chết mòn vì Formosa xả độc
Cứ hoài niệm quá khứ "hào hùng", rống lời ngợi ca như một lũ ngốc
Bỏ mặc người tốt đấu tranh cho lẽ phải bị cô độc ngồi tù
Giỏi lý luận mà cúi mình hôn chân giặc như một thằng ngu
Nói lời lươn lẹo lừa dân cho dù biết rằng, XHCN chờ thiên thu không có
Là trí sĩ lòng can đảm không có
Ích kỷ, hèn mạt, tự nhuộm đỏ kiếm cơ hội làm giầu
Quay mặt làm ngơ, không thấy cảnh dân đau
Mất nguồn sống vì bọn Tầu man trá
Không thấy bọn tham nhũng đang đua nhau tàn phá
Rừng vàng, biển bạc, đồng xanh..... nay chẳng còn thấy đâu
Là trí thức mà không nghĩ giùm con cháu ngày sau
Phải sống nhục, cúi đầu làm thân trâu, kiếp ngựa
Là thi sĩ tự xưng hồn chan chứa
Cảm xúc ngập tràn, mà thiếu lửa dành quê hương
Chỉ như gió hời hợt chuyện bốn phương
Không lo chuyện tìm đường giúp dân dựng nước
Là nhân sĩ mà không sốt ruột lo cho vận nước
Ích kỷ riêng mình, sợ mất, được, thăng, trầm
Chịu phận hèn, ngậm miệng lặng câm
Không đám nói lời ngay, lẽ thật
Là nhà báo thấy nỗi đau của dân chồng chất
Mà lươn lẹo, chỉ cất những lời sàm
Cúi đầu tụng ca những lời dối gian
Mặc đất nước lan tràn điều mọi rợ
Uốn bút xu nịnh những kẻ giầu có
Mặc dân nghèo khốn khổ nỗi oan sai
Làm nhà văn, không thấu được tương lai
Đất nước mình đang trượt dài vào tối
Không thấy dân lành, những người vô tội
Phải cắn răng chịu bao nỗi đắng cay
Bị chính quyền bịt miệng, buộc chân, bó tay
Chịu chết dần từng ngày vì lũ tham tiền gieo đầy nghịch cảnh
Là dân "có học" mà việc cần lại tránh
Chỉ ngồi mơ tiên, tả cảnh sa hoa
Hay chỉ phóng bút vì tiền viết lời ngợi ca
Điều không thật, mặc muôn nhà dân khổ
Chỉ củi đầu sủa theo lệnh như chó
Bợ đít lũ mọt giầu có vì tiền
Chẳng biết xã hội khốn nạn, đảo điên
Thời đồ đểu lên ngôi, dân triền miên tăm tối
Người trung thực bị khép tội tống giam
Ngồi đầu dân là một bầy gian tham
Vắt kiệt, cướp hết để làm giầu riêng chúng
Lừa dân lèo lá chỉ để lợi dụng
Cướp quyền về tay cho chúng chiếm quyền
Xà xẻo bán nước, làm chuyện đảo điên
Phản bội dân tộc, lời nguyền sông núi
Mặc dân nhọc nhằn sống phận buồn tủi
Bị đảng lừa, phải cúi mặt ngậm mồm
Quyền con người bị chính quyền cướp luôn
"Tự hào" chi khi chẳng còn độc lập?
Xưng danh trí thức, mà như lũ ngốc
Chỉ giỏi chửi nhau, moi móc hại người
Mặc bọn Trung cộng nhâng nháo khắp nơi
Coi Việt Nam như góc trời riêng chúng?
TSB 01.07.2017
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen