Tôi
xa Hà Nội khi chưa tròn mười tám
Chớm xuyến xao, lãng mạn với Tây Hồ
Những
chiều tà, giữa sen nở đung đưa
Con
thuyền nhỏ chỉ vừa cho hai đứa
Thưởng
thức Bánh Tôm, nhìn người qua phố
Ngắm
tà áo bay trong gió dịu dàng
Thong
thả, mềm mại thiếu phụ thật sang
Dáng
trinh nữ gọn gàng trông tươi trẻ
Tà
áo dài cứ bồng bềnh như thế
Áng mây bay nâng bước để ru hồn.
Hà
Nội rộn ràng trong mỗi hoàng hôn
Mùi
phở thơm vẫn còn luôn quất quít
Sợi
bánh trắng ngần, phủ trên là thịt
Từng
lát mỏng tang, kèm ít hành tươi
Một
chút rau thơm, ớt lát gọi mời
Thưởng
thức nóng, để xa rồi nhớ mãi....
Vài
năm một lần, tôi quay trở lại
Nhớ
mùi Ngọc Lan tỏa ngát sân chùa
Đêm
nồng hương Sữa, hoa Sấu như mưa
Bàng
xòe tán lưa thưa chùm quả chín
Hàng
xà cừ đứng vẫy chào bịn rịn
Bao
nhiêu
năm phủ rợp kín con đường
Trong
trái tim tôi, Hà Nội yêu thương
Nay
đã khác, người dường như sầu thảm
Họ
đấm đá, chửi rủa nhau không ngán
Con
gái chua ngoa, trai loạn ngôn từ
Đâu
rồi Hà Nội, trang nhã Anh
thư?
Nét
lịch lãm, quyến rũ như mất hết.
Trí
thức Hà Nội vốn danh hào kiệt
Tháp
Bút, núi Nghiên đã viết sử vàng
Nay
bị mài mòn khí tiết hiên ngang
Chịu
khuất phục giữa bạo tàn oan trái
Hà
Nội bây giờ oằn mình hoang oải
Phố
chen chúc nhau
nắng
trải phố phường
Cây
chết rụi trong tay bọn nhiễu nhương
Tàn
phá hết, khiến con đường cháy khát.
Hà
Nội du côn hùng hổ đốn mạt
Chặn
đánh người dân, mặn chát máu rơi
Tiếng kêu than dậy khắp cả vùng trời
Dân
oan tứ xứ khắp nơi ngồi vật vạ.
Hà
Nội của tôi, hồn thiêng tơi tả
Tham
tiền giặc Trung, bán cả giang sơn
Bắt
dân câm miệng, nuốt xuống căm hờn
Mặc
Biển Đông đang dậy cơn sóng dữ.
Hà
Nội đâu rồi, ngàn xưa một thủa?
Thanh
nhã Tràng An lưu giữa tim người
Nét
quyến rũ giờ đã để vuột trôi
Nay
còn lại những mảnh đời vô vọng.....
TSB
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen