Tiếng Sóng Biển đọc được bài này thấy đúng là Lãnh đạo Việt Nam đang bị mắc mưu 12 chước thâm độc của Trung Quốc, nên giờ đây nguy cơ mất nước mới cận kề. Gửi các bạn cùng suy ngẫm.
SÁCH LƯỢC "Tu đức di khuynh Thương chính" cùng "Văn phạt" của Lã Thương.
Có lần Văn Vương hỏi Lã Thượng:
- Thiên hạ qua lại rộn ràng, có lúc đầy đủ, có khi rỗng không. Khi thời vận tốt thì Quốc thái Dân an. Lúc thời vận xấu thì Quốc nguy Dân loạn. Vì sao lại vậy ? Phải chăng do sự thay đổi của thiên thời gây ra hay không ?.
Lã Thượng trả lời:
- Vua của một nước bất nhân thì Nước nguy Dân loạn. Vua của một nước là người hiền tài và có nhân nghĩa thì Nước yên Dân ổn. Vua của một nước mà cần kiệm thương dân thì Nước cường Dân thịnh.
Văn Vương lại hỏi:
- Trẫm muốn biết điều cốt tử của đạo lý trị quốc. Trẫm muốn được mọi người tôn kính thì phải làm thế nào ?
Lã Thượng trả lời:
- Muốn trị quốc và được tôn kính thì Bệ hạ cần yêu dân, có yêu dân thì mới yên dân được. Dân yên thì Quốc thái. Vậy điều cốt tử là yêu Dân. Trước tiên phải nghĩ có Dân thì Bệ hạ mới được làm Vua. Vậy hãy tích điều lợi dân, tránh điều hại dân. Mở mang sản xuất, giúp dân làm tốt, tránh việc phá hoại sản xuất của dân. Khuyến khích dân tăng gia sản xuất. Hãy để dân sống chứ đừng giết họ. Lấy điều giúp dân, cho dân làm vui chứ đừng lấy điều bóc lột họ để khoe uy quyền. Lấy điều làm cho cuộc sống của dân sung túc hạnh phúc là điều cần, chứ dừng đẩy họ vào đau khổ, rồi lại ngơ đi. Làm cho dân mừng để lấy điều yên chứ đừng làm dân phẫn nộ sẽ rước điều nguy. Nghĩ đến điều dân mong dân cần để làm vì dân chứ đừng nghĩ điều ta muốn để hành dân.
Văn Vương lại hỏi:
- Tại sao Khanh tin là giúp ta phá được được nhà Thương, diệt được vua Trụ ?
Lã Thượng trả lời:
- Thần quan sát thấy Vua Trụ cùng với quần thần sống một cuộc sống xa hoa hủ bại, ăn chơi dâm dật thâu đêm suốt sáng. Quốc khố trống rỗng, mặc dân đói khổ, sản xuất đình đốn vẫn mở lễ hội triền miên. Khiến lòng dân oán thán, nổi dậy khắp nơi. Thần quan sát thấy bên ngoài Kinh đô nhà Thương cỏ dại mọc lút hoa mầu, đất đai mầu mỡ đều bỏ hoang phí, bên trong Triều đình thì kẻ xấu nhiều hơn người chính trực. Dân càng làm càng khốn khổ, Quan càng lười thì càng xa hoa giầu có. Vua Trụ bạo ngược tàn ác, bại pháp loạn hình, ưa dùng tra tấn bức tử. Chọn kẻ xu nịnh làm quan, ghét người tấu sớ điều ngay…. Tất cả những cái đó đều là dấu hiệu mất nước. Thế nên thần tin là thần phò tá Bệ hạ diệt được nhà Thương.
Văn Vương lại hỏi:
- Muốn diệt được nhà Thương Trẫm cần phải làm gì ?
Lã Thượng bày:
- Thần có sách “Tu đức di khuynh Thương chính”. Nghĩa là: - Dùng Đức để sửa đổi nội chính cho trong sáng. Nội chính trong sáng thì cả Pháp lẫn Hình đều công minh. Pháp, Hình công minh thì xã hội công bằng, lòng dân phấn chấn, khi phấn chấn họ sẽ chú tâm hăng say xản xuất nhiều hơn, lúc ấy thực sẽ túc, mà thực túc ắt binh sẽ cường. Trăm quân không lo đói kém. - Dùng Tâm để tranh thủ lòng dân và các nước đồng minh, cuối cùng tiến tới cô lập nhà Thương.
Văn Vương hỏi tiếp:
- Bây giờ đánh Thương được chưa ?
Lã Thượng hiến:
- Thần có sách “Văn phạt” để đành nhà Thương.
Văn Vương lại hỏi:
- Thế nào là “Văn phạt” ?
Lã Thượng tâu trình:
- Văn phạt bao gồm 12 điều:
- Một là: Chiều theo sở thích của họ để khiến họ vui lòng rồi sinh ra chủ quan kiêu ngạo.
- Hai là: Kết thân với những người họ yêu, để chia rẽ quyền uy của họ, phân hóa nội bộ, làm cho họ không còn là những trung thần nữa.
- Ba là: Ngầm mua chuộc thủ hạ của họ, để họ cung cấp mật tin cho ta.
- Bốn là: Hối lộ hậu hĩnh bằng ngọc quý và mỹ nữ, khiến họ đắm đuối vào vòng dâm lạc, đẩy họ trượt dài trên con đường tội ác.
- Năm là: Đối với trung thần của họ khó mua chuộc thì tìm cách ngăn cản phá hoại công việc của họ, khiến họ mất uy tín và vua nước họ sẽ không dùng họ.
- Sáu là: mua chuộc người trong nội bộ của họ, ly gián nội bộ trong triều chính nước họ cũng như quan hệ của họ với các đồng minh, làm cho nhân tài của họ bỏ ra nước ngoài.
- Bảy là: lung lạc những người được sủng ái và ngấm ngầm dùng lợi lộc thật hậu hĩnh để mua chuộc họ, khiến họ nhiễm thói tiêu sài hoang phí dẫn đến quốc khố nước họ hư hao rỗng không.
- Tám là: lung lạc những người mà họ yêu quý, ngấm ngẫm mua chuộc họ khiến họ chịu làm những việc do ta sắp đặt.
- Chín là: làm cho họ thích hư danh, khiến họ tự cao tự đại mà xa lánh những người hiền.
- Mười là: tâng bốc chúng để chúng tín nhiệm mình, coi mình như anh em ruột thịt, sau đó mới dần dần đoạt lấy quyền bính của chúng.
- Mười một là: ngầm lôi kéo các hào kiệt của họ, rồi đưa những trí sĩ, dũng sĩ của ta vào kết thành bè đảng xung quanh họ.
- Mười hai là: mua chuộc loạn thần tặc tử của họ, hiến gái đẹp cho họ dâm loạn. Mua chuộc những kẻ lục lâm thảo khấu của họ, cho chúng vàng bạc tiêu sài theo sở thích, khi cần sẽ luôn kích động họ nổi loạn, khiến xã hội nước họ luôn rối ren bất ổn.
Có đủ 12 điều trên thì không cần đánh họ ta cũng thành công.
LỜI BÀN:
- Nước Nam ta hiện nay Quốc nguy Dân loạn là do vua quan bất nhân chứ đâu phải do thời thế. Thậm nguy! Thậm nguy!
- Vua quan nước Nam ta chỉ thích điều mình muốn để hành dân là chính. Những điều dân mong dân cần thì gạt đi. Thích bóc lột dân bằng đủ thứ THUẾ PHÍ PHẠT để khoe uy quyền. Thích thu hồi đất đai nhà cửa của dân, đẩy cuộc sống của dân vào chốn lầm than cùng khổ.. Vậy là vua không yêu dân và cũng không muốn yên dân. Khi sự tôn kính mất đi thì chỉ còn sự phỉ nhổ. Sự căm phẫn của dân cách sự lật đổ cơ đồ vua quan không xa là mấy. Thậm nguy! Thậm nguy!
- Thậm nguy! Thậm nguy! Nước Nam mất đến nơi rồi. Vua quan thì ăn chơi xa đọa. Quốc khố rỗng không, nợ công cao khủng khiếp, nhưng lễ hội vẫn mở triền miên, tăng sao, tăng chức cho quan lại nhanh và cao vùn vụt… Khắp nơi đất bờ xôi ruộng mật bị bỏ hoang phí, cỏ mọc lút đầu người. Nông dân mất đất, lòng người oán thán, nổi dậy biểu tình ở khắp nơi. Trên Triều thì kẻ ngu kẻ xấu nhiều hơn người hiền, dưới xã hội thì kẻ gian nhiều hơn người ngay. Kẻ cướp nhiều hơn người lành. Vua quan làm ngơ mà đua nhau ăn chơi xa hoa điếm đàng, đua xây cung phủ đền đài, tranh mua xe sang xế khủng bằng tiền thuế của dân… Điềm báo mất nước! mất nước !
- Than ôi! Ta chưa kịp can gián Vua Nam ta thì Giặc Tầu đã dùng 12 điều “Văn phạt” dành cho Vua quan nước Nam ta mất rồi. Thảo nào có ít nhất hai đời Tổng sang Bắc Kinh ăn chơi gái gú đàng điếm dâm loạn xa hoa. Thảo nào đất nước bị xâm lăng mà Vua quan lại câm như thóc! Than ôi! Nước mất nhà tan mà đám vua quan LÚ LẪN này vẫn còn thì muôn đời con cháu ta còn bị nhục.
- Than ôi ! Gia thất Nhà Trần dẫu có thế nào thì cũng là Gia thất quyết đánh giặc Nguyên Mông để giữ nguyên bờ cõi mà tổ tông để lại. Còn nay Gia thất CỘNG SẢN đã bán cả sơn hà xã tắc cho giặc Tầu từ lâu rồi. Không phải một đời Thủ tướng Đồng mà nhiều đời Tổng bí thư vẫn im lặng cúi đầu bán nước cầu vinh. Sau Hội nghị công khai bán nước tại Thành Đô 1990 thì ông Nguyễn Cơ Thạch, một nhà ngoại giao xuất sắc của dân Việt, người từ lâu đã nhìn ra dã tâm xâm lược của giặc bành trướng Bắc Kinh, người quyết chống Tầu đến cùng đã phải thốt lên: "Không có lẽ 1.000 năm Bắc thuộc lần thứ hai lại bắt đầu từ Hội nghị Thành Đô này ư ?".
CS sẽ thay đổi ư ? Không bao giờ. Kể từ khi CSVN nhận ra nền kinh tế kế hoạch hóa tập trung của CNXH là phi thị trường. Họ đã đổi mới. Nhưng CS không đổi mới vì dân. CS đổi mới vì chính chuyên chế CS ấy. Bởi vì không đổi mới thì nền kinh tế đất nước sẽ sụp đổ. Khi nền kinh tế của một đất nước bị sụp đổ thì chắc chắn chính quyền ấy sẽ sụp đổ theo. Xưa nay CSVN chưa bao giờ tự đi bằng đôi chân của mình. CSVN luôn dựa dẫm mọi mặt cả về kinh tế lẫn tư tưởng theo Liên Xô và Trung quốc. Khi Thành trì XHCN là Liên Xô cùng các nước XHCN ở Đông Âu sụp dổ, không còn cách nào khác, CSVN đã bán mình cho Trung Quốc.
Hãy nhìn Hàn Quốc: sau nỗi nhục chia cắt bởi chiến tranh họ đã tự đứng dậy để bây giờ có Samsung, có Hyundai, có Deawoo… Nhìn nước Nhật: Sau thế chiến 2 cả đất nước Nhật như tàn hoang. Bây giờ họ có Sony, Toyota… Còn Việt Nam ta dưới sự cầm quyền của CSVN có gì ? Từ cái mũ đội đầu tới đôi dép dưới chân cùng bộ quần áo… là của Tầu. Hàng hóa Tầu tràn ngập thị trường Việt Nam. Cùng với lệ thuộc về kinh tế lẫn tư tưởng ấy thì đất nước cũng sản sinh ra một bầy TƯ BẢN ĐỎ mà ông Chủ tịch nước gọi là “MỘT BẦY SÂU”. CSVN sẽ không bao giờ dám đổi mới vì dân. Vì những kẻ sống ký sinh bằng mồ hôi xương máu của dân thì sẽ không bao giờ thôi hút máu nhân dân. Thế nên dù Tầu có làm nhục Quốc thể đến bao nhiêu di chăng nữa thì CSVN vẫn cúi đầu chịu nhục để giữ cái Chính thể này, để tiếp tục phè phỡn trên lưng nhân dân lao dộng VN. Một chính thể đã sống ký sinh bằng nền tảng tư tưởng CS của Bố Nga mẹ Tầu thì thử hỏi có dám rũ bỏ cái tư tưởng CS ấy đi không ?. Vậy thì đừng bao giờ mong CSVN thay đổi về bản chất nô dịch và mị dân cả.
Lịch sử dân tộc Việt lại ghi một trang bi thương khi mà cả một dân tộc bị chiếm hữu về tư tưởng suốt hơn nửa thế kỷ nay.
Thịnh suy là vận hội. Dù là đau thương thì NHÂN DÂN VIỆT vẫn phải đứng lên tự mình cứu lấy mình. Dẫu đời ta có chết thì con cháu ta cũng không còn bị họa CS làm cho u mê nữa. Dẫu một trận không sạch tan kình ngạc thì cũng quét đi Đám Lú đã chiếm hữu và nô dịch tư tưởng của cả một dân tộc qua mấy đời nay. Mọi sự nô lệ thì nô lệ về tư tưởng là nhục nhã và đớn hèn nhất. ÔNG BÀ CHA MẸ đã để lại cho chúng ta nguyên một chữ TÂM, một chữ NHẪN, một chữ CẦN. Bởi vì: "Nhất CẦN vạn sự vô nan vấn - Bách NHẪN đường trung hữu thái hòa". Bên cạnh đấy ÔNG BÀ CHA MẸ chúng ta cũng dậy rằng: "Ninh thọ tử bất ninh thọ nhục". Vậy thì khi chữ NHẪN đã bị đầy xéo thì "Chúng ta thà CHẾT VINH còn hơn là SỐNG NHỤC".
- Tôi luôn ghi nhận lời Bố Mẹ tôi đã dặn: “ Các con hãy cứ đi con đường mà các con đã từng chọn và đã từng đi. Đi với chữ TÂM thì không có gì phải lo ngại hay xấu hổ cả. Bố Mẹ luôn tin ở các con”.
Viết trên đường về. NG - T - T.
- Thiên hạ qua lại rộn ràng, có lúc đầy đủ, có khi rỗng không. Khi thời vận tốt thì Quốc thái Dân an. Lúc thời vận xấu thì Quốc nguy Dân loạn. Vì sao lại vậy ? Phải chăng do sự thay đổi của thiên thời gây ra hay không ?.
Lã Thượng trả lời:
- Vua của một nước bất nhân thì Nước nguy Dân loạn. Vua của một nước là người hiền tài và có nhân nghĩa thì Nước yên Dân ổn. Vua của một nước mà cần kiệm thương dân thì Nước cường Dân thịnh.
Văn Vương lại hỏi:
- Trẫm muốn biết điều cốt tử của đạo lý trị quốc. Trẫm muốn được mọi người tôn kính thì phải làm thế nào ?
Lã Thượng trả lời:
- Muốn trị quốc và được tôn kính thì Bệ hạ cần yêu dân, có yêu dân thì mới yên dân được. Dân yên thì Quốc thái. Vậy điều cốt tử là yêu Dân. Trước tiên phải nghĩ có Dân thì Bệ hạ mới được làm Vua. Vậy hãy tích điều lợi dân, tránh điều hại dân. Mở mang sản xuất, giúp dân làm tốt, tránh việc phá hoại sản xuất của dân. Khuyến khích dân tăng gia sản xuất. Hãy để dân sống chứ đừng giết họ. Lấy điều giúp dân, cho dân làm vui chứ đừng lấy điều bóc lột họ để khoe uy quyền. Lấy điều làm cho cuộc sống của dân sung túc hạnh phúc là điều cần, chứ dừng đẩy họ vào đau khổ, rồi lại ngơ đi. Làm cho dân mừng để lấy điều yên chứ đừng làm dân phẫn nộ sẽ rước điều nguy. Nghĩ đến điều dân mong dân cần để làm vì dân chứ đừng nghĩ điều ta muốn để hành dân.
Văn Vương lại hỏi:
- Tại sao Khanh tin là giúp ta phá được được nhà Thương, diệt được vua Trụ ?
Lã Thượng trả lời:
- Thần quan sát thấy Vua Trụ cùng với quần thần sống một cuộc sống xa hoa hủ bại, ăn chơi dâm dật thâu đêm suốt sáng. Quốc khố trống rỗng, mặc dân đói khổ, sản xuất đình đốn vẫn mở lễ hội triền miên. Khiến lòng dân oán thán, nổi dậy khắp nơi. Thần quan sát thấy bên ngoài Kinh đô nhà Thương cỏ dại mọc lút hoa mầu, đất đai mầu mỡ đều bỏ hoang phí, bên trong Triều đình thì kẻ xấu nhiều hơn người chính trực. Dân càng làm càng khốn khổ, Quan càng lười thì càng xa hoa giầu có. Vua Trụ bạo ngược tàn ác, bại pháp loạn hình, ưa dùng tra tấn bức tử. Chọn kẻ xu nịnh làm quan, ghét người tấu sớ điều ngay…. Tất cả những cái đó đều là dấu hiệu mất nước. Thế nên thần tin là thần phò tá Bệ hạ diệt được nhà Thương.
Văn Vương lại hỏi:
- Muốn diệt được nhà Thương Trẫm cần phải làm gì ?
Lã Thượng bày:
- Thần có sách “Tu đức di khuynh Thương chính”. Nghĩa là: - Dùng Đức để sửa đổi nội chính cho trong sáng. Nội chính trong sáng thì cả Pháp lẫn Hình đều công minh. Pháp, Hình công minh thì xã hội công bằng, lòng dân phấn chấn, khi phấn chấn họ sẽ chú tâm hăng say xản xuất nhiều hơn, lúc ấy thực sẽ túc, mà thực túc ắt binh sẽ cường. Trăm quân không lo đói kém. - Dùng Tâm để tranh thủ lòng dân và các nước đồng minh, cuối cùng tiến tới cô lập nhà Thương.
Văn Vương hỏi tiếp:
- Bây giờ đánh Thương được chưa ?
Lã Thượng hiến:
- Thần có sách “Văn phạt” để đành nhà Thương.
Văn Vương lại hỏi:
- Thế nào là “Văn phạt” ?
Lã Thượng tâu trình:
- Văn phạt bao gồm 12 điều:
- Một là: Chiều theo sở thích của họ để khiến họ vui lòng rồi sinh ra chủ quan kiêu ngạo.
- Hai là: Kết thân với những người họ yêu, để chia rẽ quyền uy của họ, phân hóa nội bộ, làm cho họ không còn là những trung thần nữa.
- Ba là: Ngầm mua chuộc thủ hạ của họ, để họ cung cấp mật tin cho ta.
- Bốn là: Hối lộ hậu hĩnh bằng ngọc quý và mỹ nữ, khiến họ đắm đuối vào vòng dâm lạc, đẩy họ trượt dài trên con đường tội ác.
- Năm là: Đối với trung thần của họ khó mua chuộc thì tìm cách ngăn cản phá hoại công việc của họ, khiến họ mất uy tín và vua nước họ sẽ không dùng họ.
- Sáu là: mua chuộc người trong nội bộ của họ, ly gián nội bộ trong triều chính nước họ cũng như quan hệ của họ với các đồng minh, làm cho nhân tài của họ bỏ ra nước ngoài.
- Bảy là: lung lạc những người được sủng ái và ngấm ngầm dùng lợi lộc thật hậu hĩnh để mua chuộc họ, khiến họ nhiễm thói tiêu sài hoang phí dẫn đến quốc khố nước họ hư hao rỗng không.
- Tám là: lung lạc những người mà họ yêu quý, ngấm ngẫm mua chuộc họ khiến họ chịu làm những việc do ta sắp đặt.
- Chín là: làm cho họ thích hư danh, khiến họ tự cao tự đại mà xa lánh những người hiền.
- Mười là: tâng bốc chúng để chúng tín nhiệm mình, coi mình như anh em ruột thịt, sau đó mới dần dần đoạt lấy quyền bính của chúng.
- Mười một là: ngầm lôi kéo các hào kiệt của họ, rồi đưa những trí sĩ, dũng sĩ của ta vào kết thành bè đảng xung quanh họ.
- Mười hai là: mua chuộc loạn thần tặc tử của họ, hiến gái đẹp cho họ dâm loạn. Mua chuộc những kẻ lục lâm thảo khấu của họ, cho chúng vàng bạc tiêu sài theo sở thích, khi cần sẽ luôn kích động họ nổi loạn, khiến xã hội nước họ luôn rối ren bất ổn.
Có đủ 12 điều trên thì không cần đánh họ ta cũng thành công.
LỜI BÀN:
- Nước Nam ta hiện nay Quốc nguy Dân loạn là do vua quan bất nhân chứ đâu phải do thời thế. Thậm nguy! Thậm nguy!
- Vua quan nước Nam ta chỉ thích điều mình muốn để hành dân là chính. Những điều dân mong dân cần thì gạt đi. Thích bóc lột dân bằng đủ thứ THUẾ PHÍ PHẠT để khoe uy quyền. Thích thu hồi đất đai nhà cửa của dân, đẩy cuộc sống của dân vào chốn lầm than cùng khổ.. Vậy là vua không yêu dân và cũng không muốn yên dân. Khi sự tôn kính mất đi thì chỉ còn sự phỉ nhổ. Sự căm phẫn của dân cách sự lật đổ cơ đồ vua quan không xa là mấy. Thậm nguy! Thậm nguy!
- Thậm nguy! Thậm nguy! Nước Nam mất đến nơi rồi. Vua quan thì ăn chơi xa đọa. Quốc khố rỗng không, nợ công cao khủng khiếp, nhưng lễ hội vẫn mở triền miên, tăng sao, tăng chức cho quan lại nhanh và cao vùn vụt… Khắp nơi đất bờ xôi ruộng mật bị bỏ hoang phí, cỏ mọc lút đầu người. Nông dân mất đất, lòng người oán thán, nổi dậy biểu tình ở khắp nơi. Trên Triều thì kẻ ngu kẻ xấu nhiều hơn người hiền, dưới xã hội thì kẻ gian nhiều hơn người ngay. Kẻ cướp nhiều hơn người lành. Vua quan làm ngơ mà đua nhau ăn chơi xa hoa điếm đàng, đua xây cung phủ đền đài, tranh mua xe sang xế khủng bằng tiền thuế của dân… Điềm báo mất nước! mất nước !
- Than ôi! Ta chưa kịp can gián Vua Nam ta thì Giặc Tầu đã dùng 12 điều “Văn phạt” dành cho Vua quan nước Nam ta mất rồi. Thảo nào có ít nhất hai đời Tổng sang Bắc Kinh ăn chơi gái gú đàng điếm dâm loạn xa hoa. Thảo nào đất nước bị xâm lăng mà Vua quan lại câm như thóc! Than ôi! Nước mất nhà tan mà đám vua quan LÚ LẪN này vẫn còn thì muôn đời con cháu ta còn bị nhục.
- Than ôi ! Gia thất Nhà Trần dẫu có thế nào thì cũng là Gia thất quyết đánh giặc Nguyên Mông để giữ nguyên bờ cõi mà tổ tông để lại. Còn nay Gia thất CỘNG SẢN đã bán cả sơn hà xã tắc cho giặc Tầu từ lâu rồi. Không phải một đời Thủ tướng Đồng mà nhiều đời Tổng bí thư vẫn im lặng cúi đầu bán nước cầu vinh. Sau Hội nghị công khai bán nước tại Thành Đô 1990 thì ông Nguyễn Cơ Thạch, một nhà ngoại giao xuất sắc của dân Việt, người từ lâu đã nhìn ra dã tâm xâm lược của giặc bành trướng Bắc Kinh, người quyết chống Tầu đến cùng đã phải thốt lên: "Không có lẽ 1.000 năm Bắc thuộc lần thứ hai lại bắt đầu từ Hội nghị Thành Đô này ư ?".
CS sẽ thay đổi ư ? Không bao giờ. Kể từ khi CSVN nhận ra nền kinh tế kế hoạch hóa tập trung của CNXH là phi thị trường. Họ đã đổi mới. Nhưng CS không đổi mới vì dân. CS đổi mới vì chính chuyên chế CS ấy. Bởi vì không đổi mới thì nền kinh tế đất nước sẽ sụp đổ. Khi nền kinh tế của một đất nước bị sụp đổ thì chắc chắn chính quyền ấy sẽ sụp đổ theo. Xưa nay CSVN chưa bao giờ tự đi bằng đôi chân của mình. CSVN luôn dựa dẫm mọi mặt cả về kinh tế lẫn tư tưởng theo Liên Xô và Trung quốc. Khi Thành trì XHCN là Liên Xô cùng các nước XHCN ở Đông Âu sụp dổ, không còn cách nào khác, CSVN đã bán mình cho Trung Quốc.
Hãy nhìn Hàn Quốc: sau nỗi nhục chia cắt bởi chiến tranh họ đã tự đứng dậy để bây giờ có Samsung, có Hyundai, có Deawoo… Nhìn nước Nhật: Sau thế chiến 2 cả đất nước Nhật như tàn hoang. Bây giờ họ có Sony, Toyota… Còn Việt Nam ta dưới sự cầm quyền của CSVN có gì ? Từ cái mũ đội đầu tới đôi dép dưới chân cùng bộ quần áo… là của Tầu. Hàng hóa Tầu tràn ngập thị trường Việt Nam. Cùng với lệ thuộc về kinh tế lẫn tư tưởng ấy thì đất nước cũng sản sinh ra một bầy TƯ BẢN ĐỎ mà ông Chủ tịch nước gọi là “MỘT BẦY SÂU”. CSVN sẽ không bao giờ dám đổi mới vì dân. Vì những kẻ sống ký sinh bằng mồ hôi xương máu của dân thì sẽ không bao giờ thôi hút máu nhân dân. Thế nên dù Tầu có làm nhục Quốc thể đến bao nhiêu di chăng nữa thì CSVN vẫn cúi đầu chịu nhục để giữ cái Chính thể này, để tiếp tục phè phỡn trên lưng nhân dân lao dộng VN. Một chính thể đã sống ký sinh bằng nền tảng tư tưởng CS của Bố Nga mẹ Tầu thì thử hỏi có dám rũ bỏ cái tư tưởng CS ấy đi không ?. Vậy thì đừng bao giờ mong CSVN thay đổi về bản chất nô dịch và mị dân cả.
Lịch sử dân tộc Việt lại ghi một trang bi thương khi mà cả một dân tộc bị chiếm hữu về tư tưởng suốt hơn nửa thế kỷ nay.
Thịnh suy là vận hội. Dù là đau thương thì NHÂN DÂN VIỆT vẫn phải đứng lên tự mình cứu lấy mình. Dẫu đời ta có chết thì con cháu ta cũng không còn bị họa CS làm cho u mê nữa. Dẫu một trận không sạch tan kình ngạc thì cũng quét đi Đám Lú đã chiếm hữu và nô dịch tư tưởng của cả một dân tộc qua mấy đời nay. Mọi sự nô lệ thì nô lệ về tư tưởng là nhục nhã và đớn hèn nhất. ÔNG BÀ CHA MẸ đã để lại cho chúng ta nguyên một chữ TÂM, một chữ NHẪN, một chữ CẦN. Bởi vì: "Nhất CẦN vạn sự vô nan vấn - Bách NHẪN đường trung hữu thái hòa". Bên cạnh đấy ÔNG BÀ CHA MẸ chúng ta cũng dậy rằng: "Ninh thọ tử bất ninh thọ nhục". Vậy thì khi chữ NHẪN đã bị đầy xéo thì "Chúng ta thà CHẾT VINH còn hơn là SỐNG NHỤC".
- Tôi luôn ghi nhận lời Bố Mẹ tôi đã dặn: “ Các con hãy cứ đi con đường mà các con đã từng chọn và đã từng đi. Đi với chữ TÂM thì không có gì phải lo ngại hay xấu hổ cả. Bố Mẹ luôn tin ở các con”.
Viết trên đường về. NG - T - T.
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen