Seiten

Sonntag, 4. Mai 2014

Nỗi đau khổ và lòng khoan dung


Tiếng Sóng Biển Lang thang trên mạng và gặp câu chuyện này đem về cho các bạn cùng xem và suy nghĩ. Nếu trong cuộc sống người ta biểt cảm thông, khoan dung và tha thứ sẽ làm cho xã hội bớt đi những điều ác, bớt đi những nỗi thống khổ. Tôi xem câu truyện có thật bằng tranh này mà cứ cảm thấy nghẹn ngào và ước:

Giá như ngày 30.04.1975 Chính phủ VN không sai lầm, lừa những người "Bên thua cuộc" ra trình diện để tống vào trại cải tạo, "tẩy não" họ, mà thực hiện đúng lời hứa, thì VN giờ đây đã khác đi nhiều. Giá mà họ biết khu xử bằng lòng khoan dung và nhân ái, thì vết thương chiến tranh đã lành miệng từ lâu và chắc chắn xã hội VN sẽ tiến nhanh, tiến mạnh bởi tổng hợp được sức mạnh của cả Dân tộc.
Giá mà những Quan chức VN trước khi làm gì cũng biết thương dân, cân nhắc vì dân và Đất nước, sống có đạo đức đúng như những lời họ vẫn phô trương, để làm gương sáng cho dân, thì bây giờ có lẽ VN đã vươn lên ngang bằng hoặc hơn các nước phát triển trong khu vực. Chứ không phải lại tụt lùi so với điểm xuất phát như bây giờ.

Có lẽ có ai đó sẽ phản đối tôi, nhưng đừng vội cho rằng tôi "phủ nhận thành tích" của Đảng và Nhà nước. Tôi không hề phủ nhận là bây giờ nhìn chung, kinh tế có vẻ đi lên, hàng hóa ngập tràn, cầu đường rộng và nhiều hơn, nhiều ngôi nhà và khu mua sắm, nghỉ ngơi, vui chơi giải trí hoành tráng....
Song thực ra người dân được gì trong đó? Các bạn thử vào link này sẽ thấy sự thực là thế nào?

http://nguoivietdiendan.com/vi/news/Chong-tham-nhung/Nhung-vu-tang-von-khung-khiep-trong-cac-du-an-cau-duong-cua-nganh-giao-thong-VN-1978/

Số nợ nước ngoài đã quá cao và tới đây, kỳ đáo hạn đến, VN không có gì để trả, sẽ lại phải đi vay để trả. Như vậy tiền vốn vay sẽ tăng, mà không có bất cứ nguồn thu chắc chắn nào từ các sản phẩm xuất khẩu để hòng cắt nợ. Ừ, có thể bạn lý luận rằng: Nước nào chẳng phải nợ ngân sách? Đúng, nhưng họ vay nợ ngân sách để phát triển các ngành công nghiệp mũ nhọn, sản xuất ra sản phẩm có chất lượng cao, có chữ tín để không những tiến tới xóa được nợ, mà còn dư để phát triển. Đó là phương pháp mở rộng vốn đầu tư tạm thời thôi. Chứ không như ở VN. Tiền vốn vay chui phần lớn vào túi các loại quan chức. Chỉ cần nhớ lại hồi những năm 90, ai có 100 ngàn đô đã là to lắm so với các doanh nghiệp VN rồi. Nay họ đút lót cho nhau cả triệu đô. Vậy thì chắc chắn, người rút ruột công trình phải rút được ít nhất gấp 10 lần con số đó.
Càng nghĩ càng đau, càng xót cho dân mình! Có lẽ niềm ước ao được thấy VN thoát được nợ và cái bóng khổng lồ của TQ nó cũng xa vời như cái lý tưởng XHCN chẳng bao giờ trở thành hiện thực, vì lòng tham và sự lười biếng của con người luôn đi ngược chiều nhau thì làm sao có thể có 1 xã hội mà ở đó, "Làm theo năng lực, hưởng theo nhu cầu được"?
Những điều đơn giản nhất là xóa bỏ lòng thù hận với chính đồng bào ruột thịt của mình, mà chỉ vì hoàn cảnh và lịch sử, họ phải đứng bên kia chiến tuyến. Hoặc nếu vì lý tưởng của họ, thì cũng như chúng ta, không ai có thể "tẩy não" nổi ai. Bạo lực không thể giáo dục nổi ai mà chỉ tạo thêm hận thù.
Chỉ có lòng bao dung nhân ái sẽ hóa giải được tất cả một cách hòa bình.

Niềm đau khổ và lòng khoan dung

Phan Hạnh lược dịch.   
Trên trang trực tuyến của CNN ngày Thứ Năm 17 tháng Tư 2014, bản tin kèm hình ảnh tựa đề The images tell a story of anguish and forgiveness do hai phóng viên Josh Levs và Azadeh Ansari của CNN tường thuật đã gây nhiều xúc động.
Bộ ảnh này của nhiếp ảnh gia Arash Khamooshi của Hãng tin Ba Tư ISNA chụp được tại một cuộc xử tử bằng cách treo cổ vừa diễn ra lúc bình minh vào vài ngày trước đây tại thành phố Noor, tỉnh Maznadaran, miền Bắc Ba Tư, gần biển Caspian. Hình thức trừng phạt này vẫn còn được chấp nhận và phổ thông ở Ba Tư.
Theo tin của ISNA, kẻ tử tội tên là Balal. Năm 2007, Balal 19 tuổi, đã đâm chết Abdollah Hosseinzadeh 17 tuổi, trong một trận ấu đả ngoài đường phố.
Nhiếp ảnh gia Arash Khamooshi kể rằng khi tử tội Balal được lôi ra pháp trường, ông thấy bà Koukab, mẹ của tử tội, đang đứng bám tay vào rào ngăn, đã quỵ xuống và ngồi bẹp trên mặt đất vì quá đau lòng khi chứng kiến cảnh đứa con trai sắp bị hành quyết.
Khamooshi nói: “Bà ấy dường như đã kiệt sức vì đau khổ trước thực tế sắp mất con. Thật thương tâm.”.
Tử tội Balal bịt mắt được nhân viên công lực dìu ra, bắt đứng lên ghế và tròng thòng lọng vào cổ. Tử thần gần kề, Balal hét lớn lời cầu nguyện sau cùng rồi im lặng chờ mạng sống kết liễu.
Gia đình của nạn nhân bước ra. Maryam Hosseinzadeh, người mẹ mất con đã 7 năm, được cho phép phát biểu cảm tưởng trước đám đông. Bà cho biết bà đã sống một cơn ác mộng kể từ khi đứa con trai của bà bị đâm chết và khó có thể nào tự cho phép để tha thứ cho kẻ sát nhân.
Thế nhưng sau đó, bà đi về phía Balal và xin một chiếc ghế để đứng. Bước lên ghế cho ngang tầm với tử tội Balal, Bà vung tay tát mặt kẻ đã giết con mình và tuyên bố “Tha tội!”
Sau đó, Abdulghani, chồng bà cùng với bà đã tháo thòng lọng ra khỏi cổ kẻ tử tội.
Gia đình của Balal vui mừng vội vàng chạy lại ôm chầm lấy họ và cảm ơn họ đã tha mạng cho Balal.
M nn nhân tuyên b chính thc tha ti cho k sát nhân
    
Hai người m chia s nim đau kh và khoan dung
Nhiếp ảnh gia Khamooshi tâm sự: “Tôi không biết làm thế nào tôi đã ngăn xúc động để chụp được những bức ảnh này. Tôi đoán đó là sức mạnh của chiếc máy ảnh đã khiến tôi phải tập trung. Đó là lý do duy nhất giúp tôi khỏi gục xuống và bật khóc.”

Nguồn: thoibao.com

3 Kommentare:

  1. Ôi sao anh không xem được ảnh nhỉ!

    AntwortenLöschen
    Antworten
    1. Sao thế anh? Em cứ thế Kopie về và vẫn thấy đây mà.

      Löschen
  2. Những vấn đề chính trị thì mình không hiểu cho lắm, nên cũng không dám lạm bàn. chỉ chia sẻ một chút là dạo này, đúng như bạn nói, báo chí cứ phanh phui hết vụ này đến vụ khác của các quan, toàn là vụ động trời thôi. Sau đó xử thì... đến giờ vẫn chưa có hồi kết. cứ lằng nhằng. Thể nào rồi cũng từ từ chìm vào quên lãng. Cách của các quan là thế.

    riêng bài chia sẻ về 2 người mẹ và kẻ tử tù. thương quá bạn ạ. Đúng là chỉ có lòng tha thứ, khoan dung mới xóa bỏ được hận thù . Xem ảnh mà mình thật sự xúc động và vui lây cùng họ.
    Thăm bạn chút. Giữ gìn sức khỏe, may mắn thật nhiều bạn nhé.

    AntwortenLöschen