Đại Dương xanh trong, hiền hòa phẳng lặng
Từng con sóng xô, bạc trắng mái đầu
Chao cánh nhởn nhơ những chú Hải Âu
Nối đuôi nhau bay theo tầu đùa rỡn.
Biển bình yên nôn nao sóng gợn
Soi bóng mây bay, mơn chớn thân tầu
Biển giấu lòng mình, chịu đựng niềm đau
Gắng kìm nén trong nỗi sầu mất đảo
Ngắm nhìn hoàng hôn đỏ quạch báo bão
Biển lặng im giấu chao đảo đáy lòng
Xa xót nhìn phần đất của cha ông
Cứ lần lượt rơi vào “tròng” Trung Quốc
Dọc đường biên cương, chúng “cài răng lược”
Cảng biển nước sâu, “phải” được “đầu tư”
Mái nhà Tây Nguyên phá nát chẳng từ
Bằng “bom khí” dàn sẵn như tính trước
Mọi con đường nối thẳng với Trung Quốc
Được mở mang chuẩn bị rước quân vào
Nơi yết hầu Nghệ Tĩnh càng xôn xao
Dân mất đất, chẳng chỗ nào lập nghiệp
Hàng độc khắp nơi, thực phẩm chết khiếp
Dòi bọ rúc, nhuộm thuốc tiếp bán liền
Chỉ vì tiền, Quan quân hóa đảo điên
Bóp méo sự thật, cốt bình yên giữ “ghế”
Nước độc lập, mà mất quyền như thế
Mọi Quốc sách đều phải lệ thuộc Tầu
Chúng ra lệnh, lãnh đạo vội theo nhau
Tới quì mọp, gục đầu “vâng” tuân phục.
Biển lặng yên, song không hề chịu nhục
Ủ mối hận, thôi thúc chí căm hờn
Những con sóng nhỏ ngày một nhiều hơn
Tích chờ gió, biến thành cơn bão lớn.
TSB
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen