Seiten

Freitag, 27. Dezember 2013

Giấc mơ thứ 9: Chồng tôi bị tai nạn xe máy

                                                                   Hình minh họa

Khi tôi có thai đứa con gái đầu lòng, người luôn mệt mỏi vì không ăn gì được, động thấy cái gì cũng nôn, ngoại trừ cơm cháy, vỏ bánh mì, mía và ổi hay chuối xanh chấm muối. Mà ăn như thế thì không đủ sức nuôi con, nên tôi cũng cứ gắng ăn chút cơm rồi lại vội vã ăn mía vào cho hết cảm giác buồn nôn. Tôi gầy và rất yếu. Bác sĩ nói tôi bị “ngộ độc” thai nghén (trường hợp hy hữu) vì máu tôi thuộc nhóm B, cháu giống bố, nhóm AB nên tôi luôn bị chếnh choáng, nôn nao và mệt mỏi. Do đó khi tôi mang thai được 6 tháng thì chồng tôi phải tranh thủ về quê Hải Dương để giỗ tổ, vì anh là con trưởng tộc duy nhất.
Sáng đó anh đưa tôi tới cơ quan rồi lên đường. Tôi đang ngồi chăm chú làm việc văn phòng thì tự dưng buồn ngủ rã người ra. Bình thường tôi rất ít ngủ và chẳng bao giờ ngủ ban ngày. Nhưng bữa đó không hiểu sao tôi buồn ngủ đến rã người. Tôi nói với anh Chính ngồi đối diện là tôi buồn ngủ quá, không cưỡng được, nên sẽ sang phòng y tế bên cạnh ngả lưng 1 chút, có ai cần gì thì gọi tôi, rồi sang đó ngả lưng. Vừa nằm xuống tôi ngủ ngay và bắt đầu một giấc mơ kỳ lạ:

Tôi thấy mình bay trên không, dọc đường 5 hướng Hà Nội - Hải Phòng và nhìn thấy chồng tôi đi xe máy, đằng sau đèo 1 người mặc áo tơi lá (hồi đó loại áo mưa bằng 1 chiếc lá cọ này còn rơi rớt lại rất ít vì áo nilon bằng nhựa TQ tràn lan), ông ta đội mũ cối bộ đội. Tôi rất ngạc nhiên, nên bay theo anh. Gần tới thị xã Hải Dương (còn khoảng 2 Km) thì anh dừng lại cho ông ta xuống, sau đó anh đi tiếp sau 1 chiếc xe tải.
Lúc này tời mưa lâm thâm, đường bóng lên vì nước mưa, mà đoạn đường đó lại “sống trâu”, nghĩa là hai vệt bánh xe ô tô chạy thì võng xuống còn khoảng giữa lại vồng lên, (vì có lẽ khi làm đường họ làm ẩu, không nện nền đường cho kỹ trước khi rải nhựa, nên với thời gian và sức nặng của xe tải hàng vận chuyển hàng đi cảng Hải Phòng, đường bị võng xuống và gồ thành “sống trâu”). Tôi chợt lo lắng….cùng lúc đó anh muốn vượt chiếc xe tải nên từ phía trong, đánh tay lái ra phía ngoài đuôi xe tải, chính lúc đó, chiềc bánh trước trượt trên cái “sống trâu” mà bánh sau chưa sang được lằn bên kia, nên anh bị lạng tay lái và ngã xuống khá đau. Nhưng may phía sau anh không có xe, v2 trời mưa. Tôi vội chạy tới giúp anh dựng xe dậy và ngó xem anh có sao không, thì thấy khuỷu tay phải của cái áo long Đức anh mặc bị rách toạc, nhờ nó dầy mà tay anh chỉ bị trầy xước rớm máu, nhưng đầu gối anh bị chẩy máu nhiều hơn vì cú nện xuống đường khá mạnh nên rất đau, quần rách một miếng to. Tôi dìu anh vào vệ đường cho anh nghỉ một lát, lấy khăn mùi xoa buộc tạm vết thương lại cho anh để cầm máu. Quay lại kiểm tra xe, tôi thấy 1 gương bên tay phải bị vỡ, 1 đèn si nhan sau cũng bị vỡ, bình xăng hơi sây sát chút, tay lái bị quặt. Nói chung không có gì hỏng lớn. Sau đó anh lại đi tiếp. Tôi theo anh cho tới khi anh về tới sân nhà và từ trên cao, tôi thấy khói hương bay lên, mùi thơm thức ăn bay lên thơm phức. Tôi an lòng và quay trở lại.
Khi tôi giật mình choàng dậy, tôi rất tỉnh táo và ngạc nhiên về giấc mơ bất chợt mà kỳ lạ đó. Trong lòng lại có phần lo lắng. Tôi trở về phòng và kể lại với anh Chính giấc mơ và nỗi lo lắng của tôi. Anh ấy nói: “Em đừng lo, các cụ nói là mơ thấy người nhà thì ra người ngoài. Chắc không sao đâu!” Nhưng tôi vẫn cứ thấy lo lắng, vì hấu như các giấc mơ của tôi rất đúng. Anh ấy thấy vậy, nói an ủi: “Dù sao thì chỉ bị trầy sước, chẩy ít máu và vỡ cái gương và đèn si nhan chứ không có gì to tát lắm, đừng lo quá thế”
Tôi lấy giấy bút ra ghi lại giấc mơ kỳ lạ này, (vì anh Chính nói tôi chỉ mới ngủ khoảng 15 phút thôi). Tôi muốn so sánh thử xem những gì tôi thấy trong mơ có giống với những gì ngoài đời không.
Chiều hôm sau, khi chồng tôi về, tôi nhìn ngay vào cái gương thì thấy nó vỡ. kéo tay áo bên phải thấy bị rách, chạy ra sau xe thấy vỡ đèn si nhan. Chồng tôi thấy vậy, định kể cho tôi nghe. Tôi nói anh khoan hãy kể, cho xe vào nhà rồi em cho anh xem cái này trước đã. Anh rất ngạc nhiên nhưng cũng làm theo.
Khi đọc xong những gì tôi viết, anh rất ngạc nhiên và kể lại đúng những gì tôi nhìn thấy. Anh nói, anh đang đi, còn cách Hải Dương khoảng 5 Km thì có 1 ông từ ruộng lên, đi nhờ một đoạn về Hải Dương, ông ta cũng mặc áo tơi lá và đội mũ cối bộ đội y như em thấy, và cú ngã đúng y như thế khi anh tính vượt chiếc xe tải vì đường vắng mà nó đi chậm quá.


Từ đó, tôi biết có cái gì đó trong tôi không giống với những người khác, hay ai đó (một linh hồn hay thế lực siêu nhiên) báo cho tôi biết trước mọi điều xảy ra đối với những người thân yêu của tôi.

Keine Kommentare:

Kommentar veröffentlichen