Seiten

Sonntag, 19. Juli 2015

TỄU - BLOG: PHẢI CHĂNG CÁC THẦY LÃNH ĐẠO BỘ GIÁO DỤC BỊ TÂM TH...

TỄU - BLOG: PHẢI CHĂNG CÁC THẦY LÃNH ĐẠO BỘ GIÁO DỤC BỊ TÂM TH...: Băn khoăn quy định lớp trưởng tiểu học  là chủ tịch hội đồng!   Hoàng Hương - Lưu Trang Báo Tuổi trẻ 16/07/2015 06:36 GMT+7  ...



Viết cho bài “Băn khoăn qui định lớp
trưởng tiểu học là Chủ tịch Hội đồng” của Báo tuổi trẻ Online



Thực ra Bộ giáo dục “nhái” cách giáo dục Dân chủ của nước ngoài, nhưng lại làm méo mó nó, biến thành công cụ giáo dục tính “cai trị” và “thần phục” cho thế hệ trẻ VN theo kiểu Khổng Tử mà TQ đang muốn phổ cập ra thế giới và du nhập vào VN.

Ở nước ngoài, họ cho các cháu ngay từ bé đã tự "ứng cử" vào trong một nhóm 3 bạn gọi là "Nhóm đại diện học sinh" mà không có "lớp trưởng, lớp phó, tổ trưởng, tổ phó...." cồng kềnh như ở VN.

Ba bạn này có thể không phải là những người học giỏi, mà là những người mạnh dạn, dám phát ngôn và năng động, nhiệt tình với công việc chung, cùng phối hợp với cô chủ nhiệm, ban đại diện phụ huynh để tổ chức các cuộc thảo luận cũng như các cuộc vui chung của lớp cho có hiệu quả.

Ngay từ khi mới vào năm hoc, các cháu được tự phép chọn cho mình chỗ ngồi bên các bạn mình thích. Tự chọn những nhóm bạn để cùng trao đổi, giúp đỡ nhau trong học tập. Mỗi khi cô giáo bộ môn nào đó yêu cầu các em tự làm một chuyên đề mình yêu thích để trình bày cho cả lớp nghe, thì các cháu tự chọn cho mình một số bạn có cùng ý tưởng phù hợp, lập thành một tổ tự phát để bàn bạc và chia nhau việc để cùng thực hiện. Từ việc sưu tầm tranh ảnh, tư liệu, làm các cuộc phỏng vấn, viết bài, đến diễn thuyết... các cháu tự làm, cô giáo chỉ ra đề tài, gợi ý, “Nhóm đại diện HS” tổ chức cho các bạn tự chọn các tổ và thu danh sách này đưa lên cho cô giáo bộ môn. Các cháu có cùng ý tưởng có thể chỉ là một tổ 2 người mà không nhất thiết phải đông, song cũng không quá 4 cháu để ai cũng có cơ hội tham gia.

Sau khi hoàn thiện, người diễn giả của các tổ tự chọn này sẽ thuyết trình những ý tưởng của mình trước lớp, qua đó cô giáo và “Nhóm đại diện HS” thống nhất chọn những đề tài đặc sắc về mọi mặt
chính trị, văn hóa xã hội, nhận thức cuộc sống, các mối quan hệ mà không có bất cứ gò ép hay áp lực nào từ thầy cô giáo hay chính quyền .... để trình bày trước một buổi có sự tham dự của Phụ huynh học sinh và bạn bè một cách hào hứng và lý thú, bổ ích.

Phải nói các buổi diễn thuyết kiểu này của các cháu rất hay, mang lại cho chúng tính tự lập tìm tòi, cách bàn bạc dân chủ, sáng tạo, mạnh dạn và tự tin. Còn các bậc cha mẹ cũng như nhà trường, chính
quyền sẽ biết được khát vọng, ý nguyện, cách phát triển nhận thức, suy nghĩ của giới trẻ về mọi mặt cuộc sống, chính trị, gia đình, xã hội.... để đáp ứng hay góp ý uốn nắn kịp thời những sai lạc mà vẫn tôn trọng sự suy tư của các cháu và không có sự kỳ thị, trù dập hay phê phán nào với những góc nhìn khác biệt của các cháu.

Chứ không phải các lớp lập ra Hội đồng, phân vai chủ tịch, phó chủ tịch, lớp trưởng, tổ trưởng, nhóm trưởng, nhóm phó, cán sự bộ môn, cờ đỏ.... biến lớp học thành một kiểu kiểm soát, o ép, đè đầu cưỡi
cổ, khiến các cháu bị ảo tưởng về chức quyền của mình, bắt chước cách hành xử độc tài, cao ngạo hay hung hãn, lộng quyền của của các vị lãnh đạo ngoài xã hội. Tâm hồn các cháu còn quá trong sáng, non nớt, chưa phân biệt được thế nào là đúng, sai dễ mang áp dụng triệt để vào các bạn mình, bạn nào trái ý là ....đánh, là a hùa nhau bêu diếu, sỉ nhục một cách bầy đàn theo lệnh của “Chủ tịch” hay “Lớp trưởng”, khiến bạo lực học đường lan tràn.

Biện pháp giáo dục Dân chủ kiểu sai lầm này biến những cháu được cử vào các “chức vụ” dễ trở thành tham quyền lực, cao ngạo, độc tài. Còn các cháu thích adua, có tính hung hãn thành tay sai đắc lực, hoặc các cháu nhát sợ thành những kẻ nịnh bợ, còn các cháu ngoan cường, yêu sự thật, dám phản đối lại những yêu cầu quái đản của “vị chủ tịch” sẽ biến thành nạn nhân, bị đàn áp và bóp chết ý chí ngay từ khi còn nhỏ.

Đây có lẽ là chính sách chia để cai trị ngay từ trứng nước theo mô hình TQ của một chính thể độc tài quân phiệt, chứ không phải phổ cập Dân chủ như họ tuyên truyền.

Chúng ta tiếp thu những điều hay, giữ gìn sự trong sáng của tuổi thơ cho trẻ, khuyến khích sự hòa đồng, mạnh dạn và tự do suy tư cho trẻ, chứ không tròng thêm vào cổ trẻ những cái ách không đáng có. Cũng đừng giáo dục trẻ tham quyền lực, gánh trách nhiệm quá sớm với lứa tuổi đáng lý được chăm sóc hơn là phải lo toan. Kể cả đó chỉ là gắng học để xứng danh “Chủ tịch hội đồng”.

Tiếng
Sóng Biển

Samstag, 18. Juli 2015

Bài viết của một du sinh Nhật tại VN đáng để dân VN phải suy nghĩ

Việt Nam - Một đất nước giầu có về tiềm năng tài nguyên, truyền thống.....nhưng lại thiếu đủ thứ: Từ lương tâm, lòng nhân, sự lịch lãm, ý thức, trách nhiệm...... nhưng lại thừa thãi sự ích kỷ, tàn độc, sự điêu ngoa, vô cảm và tính sĩ diện hão. Vì vậy, cho dù có được thế giới hỗ trợ tới đâu, nếu người VN không tự thay đổi, thì mãi mãi vẫn chỉ được xếp vào hạng người có "dân trí thấp" như một số lãnh đạo VN nhận định, vì họ cũng chẳng hơn gì.


“Việt Nam – nhà giàu và những đứa con chưa ngoan
Tôi đang là một du học sinh Nhật, có hơn 4 năm sinh sống tại Việt Nam. Với ngần ấy thời gian, tôi đã kịp hiểu một đạo lý giản đơn của người Việt: “Sự thật mất lòng”. Song không vì thế mà tôi sẽ ngoảnh ngơ trước những điều chưa hay, chưa đẹp ở đây. Hy vọng những gì mình viết ra, không gì ngoài sự thật, như một ly cà phê ngon tặng cho mảnh đất này, tuy đắng nhưng sẽ giúp người ta thoát khỏi cơn ngủ gục – ngủ gật trước những giá trị ảo và vô tình để những giá trị thật bị mai một.
Tôi có một nước Nhật để tự hào
Tôi tự hào vì nơi tôi lớn lên, không có rừng vàng biển bạc. Song, “trong đêm tối nhất, người ta mới thấy được, đâu là ngôi sao sáng nhất”. Thế đấy, với một xứ sở thua thiệt về mọi mặt, nghèo tài nguyên, hàng năm gánh chịu sự đe dọa của hàng trăm trận động đất lớn nhỏ lại oằn mình gánh chịu vết thương chiến tranh nặng nề, vươn lên là cách duy nhất để nhân dân Nhật tồn tại và cho cả thế giới biết “có một nước Nhật như thế”.
Tôi tự hào vì đất nước tôi không có bề dày văn hiến lâu đời nên chúng tôi sẵn sàng học hỏi và tiếp nhận tinh hoa mà các dân tộc khác “chia sẻ”. Từ trong trứng nước, mỗi đứa trẻ đã được học cách cúi chào trước người khác. Cái cúi chào ấy là đại diện cho hệ tư tưởng của cả một dân tộc biết trọng thị, khiêm nhường nhưng tự trọng cao ngời.
Tôi tự hào vì đất nước tôi được thử thách nhiều hơn bất kỳ ai. Khi thảm họa động đất sóng thần kép diễn ra, cả thế giới gần như “chấn động”. Chấn động vì giữa hoang tàn, đổ nát, đói khổ và biệt lập, người ta chỉ nhìn thấy từng dòng người kiên nhẫn xếp hàng nhận cứu trợ và cúi đầu từ tốn cảm ơn. Không có cảnh hôi của, lên giá, cướp bóc, bạo lực nào diễn ra giữa sự cùng khổ. Chỉ chưa đầy một năm sau khi hàng loạt thành phố bị xóa sổ hoàn toàn, sự sống lại bắt đầu hồi sinh như chưa từng có biến cố nào đã xảy ra. Thế đấy, không có những thành tích to lớn để nói về nước Nhật nhưng thương hiệu “made in Japan”, là thương hiệu uy tín vượt trên mọi khuôn khổ, tiêu chuẩn khắt khe, được toàn cầu tôn trọng nhất mà tôi từng biết.
Bạn cũng có một nước Việt để tự hào
Nói Việt Nam là một “nhà giàu”, quả là không ngoa. Giàu tài nguyên, giàu truyền thống, giàu văn hóa… Nhưng con cháu của nhà giàu, sẽ phải đối mặt với những vấn đề nan giải của nhà giàu. Và không phải ai cũng biết cách sống có trách nhiệm trong sự giàu có ấy.
Thật đáng tự hào nếu bạn được lớn lên ở một đất nước được thiên nhiên ưu đãi với rừng vàng biển bạc. Đáng xấu hổ nếu xem đó là khoản thừa kế kếch xù, không bao giờ cạn. Thật tiếc đó lại là những gì tôi thấy. Tại các thành phố, chỉ cần nhà mình sạch sẽ là được, ngoài phạm vi ngôi nhà, bẩn đến đâu, không ai quan tâm. Ở các nhà máy, nếu không biết dồn rác thải ở đâu, họ sẽ cho chúng ra ngoài đường, sông suối, biển cả vì đó là “tài sản quốc gia” – đã có quốc gia lo, không phải việc của mỗi người dân. Tại một đất nước mà 80% dân số sống bằng nghề nông, đất đai, nước ngầm hầu như đã bị nhiễm độc, đến nỗi, người ta nói vui trong năm nữa thôi sẽ là thời đại của ung thư vì ăn gì cũng độc, không ít thì nhiều, không thể khác. Vì sao nên nỗi?
Thật đáng tự hào vì Việt Nam có 4000 năm văn hiến. Thật xấu hổ nếu 4000 năm văn hiến chỉ là một chương trong sách lịch sử chứ không được thể hiện trong cách hành xử đời thường. Thật buồn vì đó cũng là điều tôi thấy mỗi ngày.
Hãy chỉ cho tôi thấy rằng tôi đã sai nếu nói: Người Việt không biết xếp hàng, xếp hàng chỉ dành cho học sinh tiểu học; người Việt không biết tự hào về người Việt, nếu không thì Flappy Bird đã không phải chết yểu đau đớn; người Việt chửi hay còn hơn hát, cứ xách ba lô ra tới thủ đô một chuyến thì sẽ được mục sở thị; người Việt vẫn còn luyến tiếc văn hóa làng xã, giai cấp nếu không phải thế thì họ đã không đứng thẳng người chửi đổng và cúi rạp mình trước quyền lực bất công mà chẳng dám lên tiếng; người Việt có đôi mắt siêu hạng nhất vì nhìn đâu cũng thấy cơ hội để mánh mun, lọc lừa.
Tôi chưa từng thấy đất nước nào mà các bậc mẹ cha dạy dỗ con cháu cố gắng học hành để sau này là bác sỹ, phi công, thuyền trưởng… mà xuất phát không vì đam mê mà vì phong bì nhiều, đút lót dễ, giàu sang mấy hồi… Vì đâu nên nỗi?
Người Việt có một nền di sản độc đáo, một nguồn sức mạnh vô cùng to lớn, ai cũng nhìn thấy, chỉ có người Việt là không thấy hoặc từ chối nhìn thấy. Vì sao nên nỗi?
Tôi đang nhìn thấy một thế hệ, họ không còn biết phải tin vào điều gì, thậm chí còn không dám tin vào chính mình. Là một người Việt – khó lắm! Thật vậy sao?”

Donnerstag, 16. Juli 2015

Thế nào mới xứng danh chồng?

Mình vô tình đọc được trên mạng bài thơ của một người nào đó, ̣chắc chắn là đàn ông, đòi hỏi ở người vợ tương lai của mình phải là một người thực sự hoàn hảo theo ý anh ta, mà có lẽ trên thế gian này rất khó kiếm: Không những phải xinh đẹp, đoan trang, thùy mị, thông minh, giỏi giao thiệp để giải quyết tất cả mọi việc ngoài xã hội, đỡ phải trông chờ vào anh ta. Anh ta yêu cầu ngpừi vợ phải biết khu xử khiến gia ̣đình họ hàng anh ta trân trọng, kính nể vì anh ta có một người vợ hiền ngoan, đảm đang và giỏi. Ngoài ra còn phải biết nấu ăn ngon, mặc đẹp, biết đón chiều mọi ý thích của chồng, thương con, phục vụ chồng con chu đáo, tận tình, luôn sạch sẽ, ngăn nắp và ... điều quan trọng nhất là phải biết kiếm tiền. 
Hiiiiiiiiiiiiii nghe mà tức anh ách, nên TSB hứng lên viết bài này đối lại, ý nói: muốn vợ hoàn hảo, thì người chồng cũng phải làm sao cho xứng đáng. Yêu cầu vợ đủ thứ, còn mình thì là chuyên gia soi xét từng việc vợ làm. Thích đàn đúm bạn bè bia rượu, hay cằn nhằn những chuyện không đâu. Không biết bày tỏ cảm xúc yêu thương, hay giận lẫy vớ vẩn để lấy cớ ra ngoài lang chạ. Trước những kẻ có tiền, có quyền thì sợ hãi khúm núm, về nhà lại tức giận chửi sau lưng. Trước mọi người thì luôn sợ họ mếch lòng nên cái gì cũng gật, chỉ giỏi về nhà bắt nạt vợ con. So đo từng đồng chi cho vợ và gia đình vợ, chỉ tìm cách vơ vào cho mình và gia đình mình. Sĩ diện nên ai nhờ việc gì cũng nhận, cũng hứa, nhưng chưa chắc đã làm được. Ngược lại, chẳng bao giờ ân cần với vợ con, tự coi mình là trung tâm của vũ trụ, buộc vợ con phải tuân lệnh và cung phụng. Hay là chuyên giấu dốt, cái gì cũng ra vẻ ta là người hiểu biết, nhưng thực chất chỉ ăn theo, nói leo, không biết cái gì thực cho ra hồn....
Một người đàn ông như vậ̣y, theo TSB không đáng sống ở đời chứ chưa nói tới việc được phép đặt điều kiện kén chọn ai hết. Phải không các bạn? Cuộc sống chẳng có ai hoàn hảo, hãy chọn cho mình một người phù hợp là được. Trèo cao, chỉ tổ ngã đau.

Ảnh chỉ có tính minh họa

Chồng hay chấp nhặt, không phải đàn ông
Chồng mà lông bông là tên du thủ
Chồng hay cự nự là chẳng biết điều
Chồng không biết yêu là đồ ngớ ngẩn
Chồng mà hay giận, thì quá trẻ con
Chồng quen cúi khom là kẻ nịnh bợ
Chồng luôn nhát sợ, chứng tỏ mình ngu
Chồng sống như tu thì vợ cũng khổ
Chồng hứa chăng chớ, là thiếu khôn ngoan
Chồng mà tham lam là người ích kỷ
Chồng mang tính sĩ, chuốc hại vào thân
Chồng kém ân cần là người không tốt
Chồng hay dấu dốt, là loại bỏ đi
Chồng tính chi li, là phường kém cỏi

Chồng ham học hỏi, mới sớm thành tài
Chồng tình chẳng phai, là người chung thủy
Chồng biết suy nghĩ, vợ mới được nhờ
Chồng hay làm thơ, là người nhạy cảm
Chồng ít ta thán, làm việc hết mình
Chồng chịu hy sinh, gia đình mới vững


TSB


Bài diễn văn chấn động địa cầu của một học sinh lớp 10, Trung Quốc

TSB đọc được bài viết này trên trang mạng mang về cho các bạn cùng suy ngẫm. Cô ấy còn quá trẻ, nhưng tầm hiểu biết thật đáng kính phục. Trước bài văn này của cô ấy, mình bỗng thấy mình quá nhỏ bé và hèn mọn.
(nguoivietdiendan.com) Lãnh đạo đất nước nào cũng khát vọng xây dựng cho Tổ Quốc mình trở thành đẹp như giấc mơ và đi vào huyền thoại của nhân loại. Song chắc chắn không phải lãnh đạo nào cũng có những giấc mơ mang lại niềm hạnh phúc cho nhân dân, cho dân tộc họ và cho toàn thế giới như cô bé này, hay chí ít cũng như giấc mơ của các đời Tổng thống Mỹ, của nước Nhật mặt trời mọc hay giấc mơ của nước Đức, nước Pháp ngày hôm nay. Mà có những giấc mơ của những kẻ tham quyền lực độc tôn chỉ muốn xây dựng một đế chế độc tài toàn trị, bành trướng thế lực, cũng như sức ảnh hưởng của mình mà thôi. Những giấc mơ đó sẽ chẳng có điều gì tốt lành cho thế giới và là thảm họa cho chính nhân dân họ. "Giấc mơ Trung Hoa" của Tập Cận Bình và "Giấc mơ Nga hoàng" của Putin, cũng như "Giấc mơ đưa thế giới vào trật tự" của ISIS đang làm cho cả thế giới xáo trộn, lo lắng và phẫn nộ. So với "Giấc mơ được Tự do, Dân chủ" của một cô bé người Trung Hoa mới 17 tuổi này, mọi giấc mơ của những kẻ vị kỷ trở nên thật nhỏ nhoi hèn mọn.

http://nguoivietdiendan.com/vi/news/Chong-Trung-Quoc-China/Bai-dien-van-cha-n-do-ng-di-a-ca-u-cu-a-mo-t-hoc-sinh-lop-10-Trung-Quo-c-5531/


Bài diễn văn của Vương Khả Nhi, học sinh lớp 10, mới

17 tuổi người TQ

“Nếu tôi sống thêm hai nghìn năm nữa thì tổ quốc của tôi, ông sẽ là ai?”, cho chúng ta một cái nhìn hoàn toàn khác về “giấc mơ Trung Hoa” của Tập Cận Bình.


Một trường trung học phổ thông tại Trung Quốc, tổ chức hội diễn văn với chủ đề “Tổ quốc thân yêu”, dưới đây là bản thảo bài diễn văn của nữ sinh thể hiện những nhận thức rất lí trí và sáng suốt, vượt xa phần đông thế hệ thanh niên Trung Quốc hiện tại. Liệu cô gái này có thể thay đổi Trung Quốc?
Dưới đây là toàn bộ bài nội dung bài diễn văn:
Kính thưa các thầy cô,bạn bè thân mến: Tôi tên Vương Khả Nhi, là học sinh lớp 10A6, tiêu đề bài diễn văn của tôi hôm nay là “Nếu tôi sống thêm hai nghìn năm nữa, thì tổ quốc của tôi, ông sẽ là ai ?”.

Tôi không có những ngôn ngữ hùng hồn như mọi người, cũng không có nhiệt huyết dâng trào như những người khác; đối với hai từ “Tổ quốc”, cái tôi có chính là suy nghĩ độc lập của riêng cá nhân tôi, tôi cảm thấy rằng xã hội chúng ta không thiếu những người đứng đầu về tri thức, mà cái thiếu chính là những người có tư duy vậy.

Tôi đang nghĩ rằng: Nếu như tôi có thể sống thêm hai nghìn năm nữa, thì thử hỏi Tổ quốc của tôi sẽ là ai? Vào thời nhà Hán, Tổ quốc của tôi chính là nhà Hán, chính là Đại Hán đã tiêu diệt hết thảy những kẻ xâm phạm bờ cõi. Vào triều đại nhà Đường, Tổ quốc của tôi chính là Đại Đường, triều đại hưng thịnh bậc nhất khiến cho hàng nghìn nước khác đến viếng thăm. Vào thời Tống, Tổ quốc của tôi là triều đại nhà Tống, triều đại đứng đầu về khoa học kỹ thuật, kinh tế phồn vinh. Vào triều đại nhà Nguyên, vó ngựa Mông Cổ đã chà đạp giày xéo chúng tôi thành những người dân thấp kém, vậy thì tổ quốc của tôi chính là Đại Nguyên sao? Và tôi phải yêu thương nó sao? Vào thời nhà Thanh, người Mãn giết người ngoài biên ải, để đầu không để tóc, để tóc không để đầu, cuộc tàn sát tại Dương Châu cũng ảm đạm thê lương không khác gì cuộc tàn sát tại Nam Kinh, vậy thì Tổ quốc của tôi chính là Đại Thanh sao? Tôi phải yêu thương nó sao? 
Thời gian lâu dần, tôi đã dần dần nhận ra rằng, nếu như có ai cưỡng đoạt mẹ của các vị, vậy thì mọi người đều nhận kẻ đó là cha của mình sao, chúng ta không có lòng tự trọng đến như thế sao? Có những lúc tôi cũng nghĩ rằng, nếu như lúc đầu Nhật Bản chiếm lĩnh Trung Quốc chúng ta, hỡi các bạn, có phải hôm này chúng ta sẽ hô lớn lên rằng “Thiên hoàng vạn tuế” hay sao?
Nếu như tôi sống thêm hai nghìn năm nữa, thì thử hỏi xem, ai sẽ là Tổ quốc của tôi đây, thật khiến cho tôi rất mơ màng khó hiểu .
Trong lòng tôi có một Tổ quốc, đó chính là một nơi công bằng, công chính và không có sự bất công nào cả; Trong lòng tôi có một Tổ quốc, đó chính là nơi để cho bạn chiến thắng, chiến thắng một cách đường đường chính chính. Còn thua thì sao, chính là thua một cách tâm phục khẩu phục. Trong lòng tôi có một Tổ quốc, đó là nơi mà ông lúc nào cũng có thể dang rộng đôi cánh che chở cho tôi; Trong lòng tôi có một Tổ quốc, bất luận cuộc sống của tôi vất vả gian khổ đến thế nào, thì Tổ quốc cũng sẽ khiến cho lòng bạn tràn đầy hy vọng về một tương lai không xa.
Nước Mỹ sinh ra Washington, còn nước Anh thì sinh ra Churchill, nhưng họ đều đã ra đi vĩnh viễn; Trách nhiệm hôm nay đây, không thể trông cậy vào họ nữa, mà là nằm ở thế hệ trẻ chúng ta. Trí tuệ của thế hệ trẻ chính là trí tuệ của quốc gia, thế hệ trẻ hùng mạnh chính là quốc gia hùng mạnh, thế hệ trẻ độc lập chính là quốc gia độc lập, thế hệ trẻ đứng đầu thế giới, chính là quốc gia đứng đầu thế giới. Trong tay thế hệ trẻ chúng ta nhất định sẽ được cầm tờ báo nói về Tổ quốc tân tiến văn minh bậc nhất của chúng ta, ông sẽ để cho mỗi người đều yêu mến ông sâu sắc từ tận đáy lòng, ông sẽ khiến cho nước Mỹ phải ngưỡng mộ về chế độ dân chủ của chúng ta, khiến cho nước Đức phải ngưỡng mộ về những thành tựu khoa học kỹ thuật của chúng ta, khiến cho Nhật Bản phải ngưỡng mộ đất nước dân giàu nước mạnh của chúng ta, khiến cho Singapore phải ngưỡng mộ về môi trường sạch đẹp của chúng ta. Nhìn xem ngày đó, Tổ quốc của tôi, tất nhiên sẽ là một bầu trời rực sáng, một Tổ quốc khiến cho con cháu muôn vàn đời sau cũng không thể nào quên được.
Người Trung Quốc cổ nuôi dưỡng ba giấc mộng Trung Hoa: Giấc mộng thứ nhất gọi là giấc mộng Minh Quân, chính là hy vọng có được một Hoàng Đế tốt, hy vọng tất cả vấn đề đều được giải đáp và hiện thành. Tất cả mọi đều tốt đẹp đều đến từ sự ban ơn của kẻ thống trị. Giấc mộng thứ hai gọi là giấc mộng Thanh Quan, nếu như Hoàng Đế đã không thể trông cậy được nữa, thì người dân hy vọng sẽ có một vị thanh quan, thanh liêm chính trực, còn có thể trực tiếp nói lời can gián lên bề trên, mà không sợ xúc phạm đến những người có quyền có thế. Giấc mộng thứ ba gọi là giấc mộng Hiệp Khách, nếu như thanh quan cũng không thể trông cậy được nữa, thì hy vọng sẽ có một vị hiệp khách thay dân báo thù rửa hận.
Ba giấc mộng của người Trung Quốc thời nay: Giấc mộng thứ nhất gọi là giấc mộng Tự Do, chính là thoát ra khỏi  sự chuyên chế của bộ máy chính trị một đảng độc tài, không còn bị đàn áp bức hại bởi những kẻ thống trị cậy quyền cậy thế cũng như bè lũ quan lại quyền quý hống hách lộng hành. Giấc mộng thứ hai gọi là giấc mộng Nhân Quyền, chính là tất cả người dân đều có thể hưởng quyền lợi bình đẳng, không còn có  bất cứ tầng lớp nào có đặc quyền cao hơn quảng đại quần chúng nhân dân để rồi khiến cho những người dân thấp cổ bé họng chỉ có thể uất ức căm hận mà chẳng làm được gì. Giấc mộng thứ ba chính là giấc mộng chính trị Dân Chủ, cũng chính là chế độ dân chủ toàn dân, tất cả người dân trong cả nước cùng nhau lập ra Hiến Pháp căn bản dựa trên cơ sở người người bình đẳng, đồng thời sẽ theo đó mà làm việc.
Ba giấc mộng thời xưa chính là “Giấc mộng kê vàng” giữa ban ngày, mang tính bị động tiêu cực đối với nhân dân, là chính sách ngu dân mang lại ác mộng nghìn năm, chỉ có thể khiến cho dân chúng trở thành những con cừu ngoan ngoãn, mặc cho kẻ thống trị làm mưa làm gió, xâu xé giết hại, thống trị vĩnh viễn.
Ba giấc mộng thời nay chính là yêu cầu tất yếu của văn minh thương nghiệp, là một xã hội Dân Chủ khai sáng mà người người đều đã thấy rõ, là biểu hiện của toàn dân thức tỉnh, là kết quả mà tất cả kẻ sĩ và những người nhân nghĩa đều đang mong chờ, và ngày ấy nhất định sẽ đến”.

Nguồn: http://tinhhoa.net/bai-dien-van-chan-dong-sau-sac-cua-nu-sinh-17-tuoi-to-quoc-toi-ong-la-ai.html


Mittwoch, 8. Juli 2015

12 tháng xuân tình



Một chút vàng mơ của tháng giêng
Đậu trên mái tóc, dịu môi mềm
Sa vào đáy mắt ai trong sáng
Lưu lại chút tình, say ngả nghiêng

Giêng tới chưa làm hồng má em
Bóng chàng Thi sĩ thoáng qua thềm
Đánh rơi câu chữ trong trời thoáng
Hương phấn nồng nàn Xuân đẹp thêm

Dịu ngọt tháng hai giữa đắm say
Tình nhân khoác áo rong chơi đầy
Nam thanh nữ tú vui hoà hợp
Nhớ lắm bạn bè tay nắm tay

Bất chợt nắng về, trong tháng ba
Sưởi lòng nồng ấm nhớ quê nhà
Bâng khuâng sông nhớ trôi về biển
Theo gió thi tình bay thật xa…

Ngày hội chào nhau cá tháng tư
Rộn ràng xuân đến, đông chưa từ
Thỏ nhà ai sinh, quà trong trứng
Con trẻ sướng vui, ngọt vị….dư

Khoe sắc ngàn hoa nồng tháng năm
Sẻ chia tình thắm, dịu thăng trầm
Nắm tay tiếp nối khơi nguồn sống
Mạch đập từ tim, xuyên thấu tâm

Tháng sáu hạ về gió gọi mưa
Cho tình tháng bẩy gió dông lùa
Tháng tám nắng nung hồng cặp má
Hạ nồng cháy đỏ giấc mơ trưa

Bãi biển sóng trào tình đắm say
Nuột nà eo nhỏ, gợi tình đầy
Gối đầu tháng chín trong nhung nhớ
Chiều sẫm hoàng hôn nhuộm giấc say

Mùa vàng thu hoạch tháng mười vui
Lễ hội tạ ơn, nhớ ngậm ngùi
Hương cốm làng vòng, ngọt chuối chín
Trái thơm mọi miền lịm bờ môi

Cặp mắt biếc xanh hồn lá rơi
Thu vàng sánh bước tim bồi hồi
Vừa hay mười một ươm nhung nhớ
Lưu luyến chút tình mãi chẳng vơi

Hơi ấm tim nồng, đêm bớt sâu
Mặc đông tuyết lạnh trắng u sầu
Có anh bên cạnh hương tình thắm
Đón phước Chúa ban, mình hiểu nhau!

Mười hai tháng trời cánh chim bay
Gửi gắm tình ta mơ ước đầy
Xao xuyến tâm hồn, trao nỗi nhớ
Môi hồng đắm đuối trọn vòng tay.


TSB

Đừng trách thơ tình Thi sĩ



Thơ tình thi sĩ thả trôi
Là giây phút chỉ thoát thôi với đời
Nếu hiểu, thưởng thức thơ chơi
Chớ ôm lòng vội trách lời thơ đau
Thi sĩ tâm cũng uá nhầu
Trong lòng ẩn chứa nỗi đau nhân tình
Đôi khi là chính chuyện mình
Đem lòng trang trải chữ tình xót xa
Nếu ai cũng ép người ta
Thơ hay tim cũng phải đậm đà...duyên
Thuyền tình thi sĩ chìm liền
Vì chưng "quá tải" tơ duyên thi tình....
Xin đừng nhé, thả lòng mình
Cho thuyền thơ nhẹ trôi miền lãng du
Phải lòng thơ, chớ ghét, thù
Khi tình thi sĩ thả thu lá vàng
Khi hồn nở nụ xuân sang
Khi tim giá buốt, đông tràn vào thơ
Đôi khi ngây dại, ngẩn ngơ
Vì tà áo mỏng chợt vưà thoáng bay
Thơ hồn thi sĩ tràn đầy
Trách chi có lúc cũng say ngất….tình….

Tiên tửu và Yêu đi



Tiên tửu


Trời ban tiên tửu, ngát hương .....say
Lỡ nhấp một ly chẳng thật đầy
Ngơ ngẩn tâm hồn in dấu ...nhớ
Trăm năm chao đảo mơ…lòng ngây.
Nâng chén cụng ly tình bỡ ngỡ
Giọt thèm môi mọng đỏ hây hây
Xuân hồn say đắm chao nghiêng đổ
Tiên tửu nồng nàn say thật say.....


Tiếng Sóng Biển



Yêu đi (Thơ đối anh Lục Bình)

Trái táo Eva chia Adam một nửa
Nên tình yêu trong trong hai đưá mãi còn!
Trái tim rung loạn nhịp đập trăng non
Tình đôi lưá thương nhau trăng tròn khuyết!
Anh nưả góc trời thi tình thêu dệt
Em mãi lang thang mệt mỏi đi tìm
Dấu ân tình nào ghi đậm trong tim?
Để nhung nhớ luôn chìm nơi đáy mắt?
Nưả trái táo Adam trong thơ anh diù dặt
Mong tặng cho nàng buộc thắt duyên đời
Nưả quả táo chung một nét son môi
Chia nhau cắn mảnh tình đời hoan lạc
Yêu nhau đi! Xin chớ đừng thoái thác
Kẻo mai kia, xa lắc cuối chân trời!
Lại cách biệt giưã ngàn thắm trùng khơi
Đâu ai biết có ngày nào gặp lại!?

Tiếng Sóng Biển

Donnerstag, 2. Juli 2015

Chuyện lạ với hồ nước biết vâng lời người.gây xôn xao dư luận ở Rằng Phặ...

Cháu tôi

Những hình ảnh đẹp về em bé sơ sinh
Hình chỉ có tính minh họa

Tròn ba tháng, cháu biết lẫy
Ai trêu đùa chỉ biết vẫy bàn tay
Mắt tròn xoe, chuyện cả ngày
Năm tháng tuổi biết ngồi ngây hóng mẹ
Được mẹ bồng, cười nắc nẻ
Cứ i ô như gắng kể chuyện mình
Cặp mắt sáng, mặt thông minh
Luôn hiếu động, đôi tay xinh bé nhỏ 
Rất tò mò, gì cũng mó

Những hình ảnh đẹp về em bé sơ sinh

Tháng thứ bẩy cháu tôi bò khắp nơi
Biết "bà bà", đòi đồ chơi
Biết bám chặt mẹ không rời khỏi tay
Cháu sẽ lớn bổng từng ngày
Bập bẹ, chập chững, thơ ngây mắt tròn
Nhớ cháu, thương cả các con
Nên bà sốt ruột, mỏi mòn ngóng trông
Phương xa bà vẫn ước mong
Trở lại bên đó được bồng cháu yêu
Nhớ ơi, xao xuyến cả chiều
Lời thơ da diết đến xiêu lòng người
Cháu bà xinh nhất trên đời
Đẹp như Nhật Nguyệt, mắt ngời hơn Sao
Má hồng khoe sắc trái đào
Khôi ngô tuấn tú, trán cao khác người
Bà cứ ước được à ơi
Ru cho cháu ngủ ngàn lời dịu êm....


Tiếng Sóng Biển

Thơ đối với bạn: Cảm Xuân



MÙA ĐÔNG XỨ LẠ

Lãng đãng mây sầu dạt bốn phương
Đông phong giá rét suốt canh trường
Quê người cánh nhạn chiều hoang hoải
Đất khách chùn chân vọng cố hương
Lất phất mưa giăng mờ lối nhỏ
Là đà sợi nắng rớt trên nương
Giang tay góp nhặt từng hơi ấm
Trả lại đông sang những dặm trường ./.

Sáng tác: Võ Hoàng Anh



Cảm Xuân
Rực rỡ một trời muôn sắc hương
Xuân gieo thánh thót khúc vô thường
Lòng người xao xuyến trong tiên cảnh
Xúc cảm sinh tình chợt vấn vương
Giọt nắng gợi mùa hoa sớm nở
Nghe hồn lắng đọng những  yêu thương
Trái tim mẫn cảm chìa tay ấm
Dìu dắt nhau qua những đoạn trường

Tiếng Sóng Biển