Seiten

Freitag, 20. September 2013

Giấc mơ thứ 6: Hai đứa trẻ cắt cỏ

Hình minh họa

Mọi ngày tôi dậy rất sớm, từ lúc 5 giờ sáng, bất kể trời nắng hay mưa, tôi đều chạy một vòng khoảng 5 Km, sau đó về cái giếng ngay góc sân của khu tập thể tắm nước lạnh cho đã. Nước giếng có cái hay là mùa hè thì rất mát, mà mùa đông lại ấm. Thế mới lạ! Và vì vậy, tôi thích tắm nước giếng hơn. Hồi đó lớn tồng ngồng rồi, thiếu nữ rồi, nhưng tôi vẫn vô tư như một đứa trẻ, cứ tắm giữa trời như thế. Mặc dù tôi mặc cả quần lụa dài và áo ngực, nhưng nước làm cho quần dính bết vào người và cặp vú tròn vo qua lần áo vải bị dính nước cứ nổi rõ mồn một, làm đôi người dậy sớm, qua lại không thể không nhìn trộm. Thực ra tôi hoàn toàn không để ý tới chuyện đó, vì tính nết còn trẻ con và vô tư lắm. Nhưng vì sáng nào cô Tâm bác sĩ đi qua giếng sớm, cũng gặp tôi tắm như vậy ngay cả giữa mùa đông, cô để ý nên nói với Ba tôi. Cô tế nhị không nói ngay vào vấn đề, mà nhắc là “Bác để con bé tắm sớm mà trời lạnh như thế, lại ngay giữa trời, sợ nó ốm mất”. Ba tôi cười nói “Tuổi 17 bẻ gẫy sừng trâu mà cô, nó chịu được mới tắm vẻ thích thú thế chứ, cô cứ kệ cháu!” Thế rồi cô nói sang chuyện tôi tắm vô tư như một đứa trẻ, trong khi đã là con gái, vú vê thây nẩy rồi…..Mẹ tôi đành phải nhắc tôi. Sau này đành phải tắm trong nhà, nhưng mất đi cái thú tắm nước giếng, vì nước máy khác hoàn toàn. Mà hồi đó đâu đã có bình nóng lạnh đâu, nên nước máy lạnh lắm, thêm nữa hồi đó cái mùi thuốc khử trùng trong nước cứ làm tôi khó chịu, tắm mãi không thấy sạch.



Thế mà một hôm, tôi nằm mơ thấy giữa trưa hè nắng chang chang, có 2 đứa trẻ mặc áo nâu sồng lụi hụi cắt cỏ ngay ven bờ sông đào cạnh phòng tôi. Tôi đứng trong mát và tự hỏi, sao 2 đứa trẻ lạ lại cắt cỏ vào cái giờ giữa trưa nắng như thiêu thế này? Giờ này chẳng ai muốn bước ra khỏi nhà nữa. Nắng và nóng đến kinh khủng, cứ hầm hập, hầm hập. Đã vậy, trời chẳng có tí gió nào, cứ như sắp bão.
Đang nghĩ vẩn vơ chợt tôi giật mình vì câu hỏi: “Chị cho chúng tôi xin ngụm nước được không?. Thấy trước mặt mình là 2 cô bé khoảng 9 và 11 tuổi đang nhìn tôi chăm chú. Mặc dù nước da ngăm ngăm vì cháy nắng, nhưng trông cả 2 đều thanh tú, đặc biệt là cả 2 có cặp mắt đen láy, sáng như sao, trông rất thông minh và… có gì đó rất lạ.
Tôi vội vã mời ngồi vào cái giường gần đó và nói chờ tôi chút, rồi quay vào rót cho mỗi cô bé 1 cốc nước đun sôi để nguội. Tôi cầm chính cái nón của 1 trong 2 cô quạt cho cả hai trong lúc chờ chúng uống nước. Rồi tỉ tê hỏi chuyện, xem 2 cô bé ở đâu và tại sao lại đi cắt cỏ vào cái giờ mà chẳng ai muốn ra đường này.
Chúng cứ nhìn tôi chăm chắm và bỗng nói:
-       Chúng tôi là “Bà cô” của chị đây. Chúng tôi tới vì một việc hệ trọng, và muốn hỏi chị một điều.
Vì sẵn có cảm giác lạ trong lòng, nên tôi tin ngay và hỏi một cách lễ phép:
-       Dạ, thưa các cô có điều gì hỏi cháu ạ?
-       Chị có sẵn lòng cứu Cha chị không?
-       Dạ, có ạ, nhưng Ba cháu làm sao cơ ạ? Tôi hỏi có phần lo lắng.
-       Cha cháu sắp sửa ốm nặng lắm, chỉ có cháu mới cứu được Cha cháu thôi. Vậy cháu có bằng lòng cứu Cha mình không?
-       Dạ có ạ, phải làm gì để cứu Ba cháu, cháu cũng sẽ làm.
-       Kể cả phải đổi tính mạng chứ? Nếu cháu đồng ý, chúng ta sẽ cho cháu 1 đơn  thuốc để cháu cứu Cha cháu.
-       Dạ vâng ạ! Tôi trả lời không một chút đắn đo và quì xuống nắm lấy cánh tay cô lớn hơn hỏi rối rít:
-       Ba cháu bị làm sao và đơn thuốc như thế nào ạ?
-       Cha cháu sẽ bị đi kiết rất nặng, và đơn thuốc là….

Cô chưa kịp nói hết câu quan trọng nhất, thì con bé Tâm, (nó chưa bao giờ dậy sớm),  đúng lúc đó nó vồ vào người tôi lay thật mạnh và gọi toáng lên, thúc tôi dậy để chạy cùng với nó và 2 đứa khác. Tôi tỉnh dậy mà lòng còn ngẩn ngơ nuối tiếc đã bị gọi giật, để không kịp nghe xem đơn thuốc như thế nào. Tôi hơi bực mình nên trách nó, sao lại gọi tôi sớm vậy? Nó thanh minh là chúng nó cũng muốn theo tôi dậy sớm để chạy, mà đã hơn 5 giờ rồi không thấy tôi dậy như mọi khi nên nó mới gọi. Tôi luyến tiếc kể lại giấc mơ của tôi cho chúng nó nghe, đứa nào cũng xuýt xoa tiếc rẻ và trách con bé Tâm láu táu làm hại tôi.
Tất cả đều quí Ba tôi lắm, vì ông là giám đốc rất chân tình, cởi mở, vui vẻ với nhân viên và công nhân, nhưng cũng rất có kỷ cương, bởi vì ông vốn là 1 cán bộ rất cương trực, thẳng thắn nhưng cũng tình người, biết cảm thông nữa. Nên khi thấy tôi có vẻ lo lắng thực sự về giấc mơ đó, đứa nào cũng lo theo. Nhưng chúng nó cũng an ủi tôi là các cô đã nói cho, thì thế nào khi đó cũng tìm cách cứu giúp, đừng lo.

Thế rồi bỗng dưng Ba tôi đổ ra ốm thật, bị kiết lỵ thập tử nhất sinh luôn, cho dù đã biết trước (tôi đã kể ngay cho mẹ tôi nghe về giấc mơ đó) nên bất cứ ai mách thuốc gì, các loại rau, lá, thuốc đông y cổ truyền….mẹ mua về đều đưa tôi tự tay sắc cho Ba uống. Vì các “cô” đã nói, chỉ có tôi mới cứu được Ba thôi. Nhưng tất cả đều vô hiệu! Chỉ sau 1 tuần, Ba tôi gầy rộc vì đi ngoài liên tục và ra máu triền miên. Cuối tuần đó thì Ba hoàn toàn nằm bẹp, không ăn được nữa chỉ nằm tại chỗ, máu chốc chốc lại rỉ ra ở đít. Mẹ tôi sợ quá nên đi mời bác sĩ về khám cho ba tôi, rồi vào bệnh viện Việt Xô lấy thuốc cho Ba. Trước khi đi, mẹ tôi dặn, nếu Ba tôi đòi ăn, thì quấy bột sắn dây ông ăn cho lành. Nhưng đã 2 ngày rồi Ba tôi nằm thiêm thiếp, có chịu ăn gì đâu. Ông chỉ đòi uống nước thôi. Trưa hôm đó, trời bỗng lại nóng như đổ lửa, tôi ở trong nhà mà lòng nóng như lửa đốt. Nóng quá, không chịu được, tự dưng tôi thèm uống bột sắn dây – Điều mà chưa bao giờ có ở tôi, vì tôi vốn dĩ ghét cảm giác có bột trong nước. Nhưng hôm đó tự dưng tôi muốn uống quá. Trong nhà lại có sẵn cả chục kg bột sắn dây đó chính tay tôi trồng và tự tay mài thành bột rồi sấy khô để dành (Chứ nếu mua ở chợ chắc chết tôi cũng không dám uống vo như thế). Thế là tôi hỏi Ba có muốn uống bột sắn tươi không? Ba tôi cũng “Ừ!” Chẳng biết ông có thích hay không. Tôi pha 2 cốc to, chỉ cho đường man mát, rồi cẩn thận vắt thêm chút chanh vào để “sát trùng” nữa. Tôi uống 1 hơi cốc của mình, rồi mang cốc kia vào màn chịu khó ngồi xúc từng thìa đổ cho Ba tôi uống. Càng uống ông càng thích và thấy tỉnh ra, nên ông uống tới 2/3 cốc. Sau đó ông đòi đi ngủ. Tôi lau chùi cho Ba tôi, lót khăn mới vào cho ông, rồi để quạt nhẹ cho Ba tôi ngủ.
Ba tôi nằm im lìm cả giờ đồng hồ không động đậy, trong khi trước đó ông hay bứt rứt rên rỉ hoặc trở mình. Tôi lo lo nên vào sờ người ông, thấy mát tay, lại ghé vào ngực, thấy tim đập nhưng nhẹ, cẩn thận hơn tôi còn lấy cái gương để trước mũi Ba tôi, thấy nó mờ đi tôi mới tin Ba tôi không việc gì, vì tôi kiểm tra khăn lót của Ba, chỉ thấy chút máu đỏ lúc đầu, sau chỉ là nhờ nhờ….rồi hết hẳn. Ba tôi ngủ li bì khoảng 2 tiếng đồng hồ. Trong lúc đó, tôi tranh thủ nấu nồi cháo loãng, vì tôi biết người bệnh khi khỏe trở lại bao giờ cũng thèm ăn. Y như rằng, khi tỉnh lại, Ba tôi đòi ăn cháo. Tôi bưng bát cháo lên đút cho Ba tôi từng thìa, hết bát thứ nhất, ba tôi đòi bát thứ 2 và tay ông đỡ run, nên ông đòi tự xúc lấy, tôi sợ Ba tôi bị bỏng, nên vẫn đút cho Ba tôi tới gần hết bát thứ 2, rồi mới để ông tự xúc lấy. Sau đó tôi lấy khăn lau mồ hôi trên người cho ông, rồi lại để Ba tôi ngủ tiếp. Khi mẹ tôi mang thuốc về, thấy Ba tôi không ra máu nữa, ngủ yên, lại còn ăn được 2 bát cháo, mẹ tôi nói, chắc chắn phương thuốc các cô định cho tôi biết, chính là bột sắn dây do tự tay tôi trồng và làm ra, nên không cần uống thuốc tây y nữa.
Thế là Ba tôi hoàn toàn khỏi bệnh. Thật là điều kỳ diệu, phải không các bạn?!
Sau này, chính tôi cũng 1 lần tự cứu mình bằng cách ăn liều 1 bữa canh cá mè ranh nấu canh chua để trị bệnh kiết lỵ của mình. Ai cũng nói tôi liều, lỡ ra nhiễm virut lỵ, ăn của tanh vào chuyển sang tả lỵ thì chỉ có chết thôi, chứ hồi đó thuốc tây hiếm lắm, chỉ dành cho cán bộ thôi. Nhưng tôi tự chữa bệnh theo giấc mơ của chính mình mà.

Ghi chép của TSB


Donnerstag, 19. September 2013

Mâm cỗ trông Trăng

(nguoivietdiendan.com): Mỗi thu về, đất trời đều ngát hương của đủ các loại hoa quả, không khí thật trong lành, mát dịu. Cảnh vật nhuộm đủ mọi mầu sắc trông thật đáng yêu. Nhưng quyến rũ hơn cả là vầng trăng tròn và to lại rất rõ nữa. Thêm nữa, vào dịp này, ở khắp nơi những đứa trẻ háo hức đón mừng tết Trung Thu, tết tôn vinh dòng họ nhà Hoa quả, mang lại niềm vui không chỉ cho những đứa trẻ...


Nhân dịp Trung thu, TSB xin chúc các bạn luôn Vui vẻ, Hạnh phúc và May mắn! TSB viết bài thơ này góp giỏ quà Trung Thu cho đỡ nhớ về ngày xưa....
Mỗi độ trăng tròn vào rằm tháng tám
Trái bưởi mọng lên, má rám nắng trời
Qủa hồng ngượng ngùng thắm đỏ cặp môi
Nải chuối chín, ánh vàng ngời hấp dẫn
Gói cốm thơm, hương nồng nàn bất tận
Chàng Ổi Găng nguyên phấn trắng - thật ròn!
Cô bé Na hé những mắt con con
Ngắm Thanh Long không tròn, nhưng rực lửa
Chị Xoài tươi, phớt vàng bên anh Dứa
Trái cam sành khéo léo tựa bên ngoài
Đu đủ õng ẹo, chẳng đứng cạnh ai
Cậu Lê xanh, miệt mài xen vào giữa
Quả dưa hấu - khen ai tỉa một nửa
Thành đóa Phù Dung trắng – đỏ tuyệt vời!
Những Chùm Nho mầu tím sẫm lả lơi
Vài quả quýt sáng ngời lên sắc nắng
Da chị Hồng Xiêm ngọt ngào mịn phẳng
Này nàng Dưa Lê bắng nhắng lắm lời
Táo “Bạch Tuyết”, nửa xanh – đỏ gợi khơi
Mâm hoa quả giữa một trời trăng sáng
Đèn nến lung linh, gương mặt tỏa rạng
Tết của trẻ thơ, cha mẹ gắng hết lòng
Bày biện mâm cỗ với nỗi khát mong
Con trẻ vui, tương lai hồng phía trước.
Bánh Nướng Trung thu chứa chan mộng ước
Trái đất bình yên, giữ được vị đời
Bánh dẻo trắng muốt – giống Trăng đó thôi
Cứ ngọt dịu, giữa trời mênh mông sáng….

Tiếng Sóng Biển
Tác giả bài viết: Tiếng Sóng Biển

Sonntag, 15. September 2013

Quê Choa: Ai cho tôi lương thiện

Quê Choa: Ai cho tôi lương thiện: Minh Diện Theo blog BVB   C hắc chắn một cuộc đời đã ngoài 40 vói biết bao vật lộn, băng bật, biến trài, Đặng Ngọc Viết rất muốn sốn...

Mittwoch, 11. September 2013

(Bài đăng lại)

Ngày 11.09- World-Trade-Center

Category: Chuyện đời, Tag: Ngày 11092001WorldTradeCenter
09/12/2012 05:26 am




Ngày 11.09.2001- ngày cả thế giới bàng hoàng trước tội ác trời không dung, đất không tha của bè lũ giết người! Ngày mà hàng ngàn người bị vùi chôn trong phút chốc cùng với sự sụp đổ của 2 Tòa Tháp cao nhất World-Trade-Center. Ngày không riêng gì nước Mỹ mà cả thế giới phải để tang cho những người dân vô tội đã chết vì sự dã man của những kẻ điên khùng. Những kẻ mượn danh thánh thần để xúi dục lũ ngu dốt giết người- Những kẻ háo danh, tham lam bao giờ cũng là những kẻ độc ác nhất thế gian!

Nhân ngày này, TSB viết lại câu chuyện và cảm giác của mình khi đó, mong chia sẻ phần nào nỗi đau với gia đình các nạn nhân!


Tiếng nổ âm vang - tạo nên cột cháy lớn
Toà nhà cao - bỗng rùng rợn - tiếng kêu….
Sức nóng tỏa ra hừng hực muôn chiều
Người tầng dưới, xô liều nhau chạy xuống
Những bậc cầu thang khói dâng cuồn cuộn
Chẳng thể chạy nhanh - người cuống- chen người


Người tầng trên - không thể xuống - đành rơi….
Vì sức nóng thiêu đất trời - đau đớn…
Từ trên cao người lao xuống - rùng rợn!
Tiếng thét gào - nghe chờn chợn đất trời…
Ai cứu được chúng con thoát khỏi? - Chúa ơi!
Nhà cao quá - không thang nào vươn tới….
Những cú điện thoại - gia đình không đợi
Tới tấp bay về - nói tới phút chia ly….
„Anh vĩnh biệt em!“- bởi cái chết cận kề
Vợ chia tay chồng - „em không về được nữa“…
Con khóc với mẹ - „nóng quá vì lửa“
Cha trầm tĩnh gọi con - „Ba rơi giữa đất trời
Không thể chịu nổi sức thiêu đốt con ơi!
Xin vĩnh biệt! đây lời ba lần cuối“….
Mẹ nhẹ lời - „con ơi, đừng mong đợi
Không thể trở về - vì lối xuống không còn“….



Tòa bên cạnh bỗng rùng mình chon von
Máy bay xuyên ngang - vẫn còn trông thấy…
Trời ơi là trời! Tại sao lại như vậy???
Kẻ giết người đâu cảm thấy niềm đau?!
Mấy ngàn sinh mạng nối tiếp theo nhau
Cùng sụp đổ với toà lầu chót vót….
Những người tình nguyện - không lời thề thốt
Lao vào khu nhà cứu vớt mọi sinh linh
Bất chợt tất cả sụp xuống đầu mình
Đành vĩnh viễn bước đăng trình… theo Chúa........



Hai chiếc máy bay - hai tòa nhà sụp đổ
Cả thế giới đứng tim - đành ngó trừng trừng
Nước mắt tuôn rơi nghẹn đắng - rưng rưng
Người vô tội - chúng điên khùng tàn sát….
Không thánh thần nào dậy con dân tàn ác!
Chỉ kẻ giã tâm mượn tiếng*- khát máu người!
Trong cùng một ngày - 3 chiếc máy bay rơi
World-Trade-Center giữa trời không còn nữa…



Máu chẩy tràn lan, cháy thiêu cùng ngọn lửa
Thế giới để tang - quyết trả mối thù này!
Kẻ chủ mưu - cũng phải chết tan thây!!!
Cả đất trời vào ngày này - tưởng nhớ!



Tòa nhà mới - giữa nắng vàng rực rỡ
Sức vươn lên - biểu tượng ngỏ - huy hoàng!
Lịch sử nước Mỹ - lại một lần sang trang
Tổng thống mới - thuận lòng dân, ý Chúa!




Và dưới đây là bản dịch bằng tiếng Anh của một Việt kiều Canada. Mặc dù anh không biết làm thơ, nhưng khi đọc bài thơ này, do quá xúc động, anh đã gắng dịch lại lời bài thơ của TSB để cho cả thế giới hiểu được nỗi đau này mà chia sẻ với gia đình các nạn nhân. Xin chân thành cám ơn anh!


On this day September 11, 2001 – the day the whole world stood still with their wide opened sadden eyes , the great tragedy was unfolding right before their very eyes by terrorists. The extremists deadly sins is unforgivable even being judged by mindless minds. Thousands of victims were buried alive, their fates followed that of the two crumbled towers – the most famous World Trade Centre towers.
Not only America is in mourning, the whole planet earth was sadden by terrorists’ vicious acts. The extremists use the cover of God to conduct, to recruit of killing innocent people. Their true values are greedy, self centered, and their acts are most vicious of the whole world.
On this occasion, TSB writes this entry to refresh our memory with own feeling at that moment, sharing TSB’s heart and soul with the pain and suffering the victims’ families have to endure. TSB wishes friends and families please joint your hands together with TSB to offer the most sincere prayers to the victims and their families.
Thank you all – friends and families.

Deafening explosion!– great walls of fire ignited
Big tower – suddenly cried with the sound of deadly scary vibes
All directions - unbearable heat and flame spread
Lower level - people dared to their safe
Densed smoke billowing – swallowed up their stair ways of escape
Can’t move quickly – Panic spread their ways
Higher level - people can’t flee –they escape hope annihilated
Cause unbearable heat - even for the earth
From thousand feet high people jumped – cause human mortal fear
From everywhere -Scream, horror scream sadden ears
Who save us now? My dear God!- they prayed
From the high - that nothing could reach
Phone calls – none of love awaited
Speak of second of dead – all love received
Form lovers “I am forever leaving you- for my dead is near.”
Form husbands and wives –“ Honey love, I can’t never come home”
Children cried –“ Mommy, it is too hot”
Calm father told children – “ I am falling to the ground.
My dear children - Cause I can’t bear that heat.
That the last moment on earth I can call you”.
Gently mother said – “My dear babies don’t wait.
Escape routes vanished - I can’t never return”.
Second tower suddenly violent shook
Airplane ruptured its belly – visually in front the naked eyes
“My dear God! – why is that happening!”.
Because the killers – known none of human’s sadness and suffering
Thousand of lives – followed that fate of the crumbed towers
Emergency screw – not even afraid
Deadly dangerous ground – they faced
Keep entering the building with hope
Saving life even only one they could find
Onto their head -suddenly the burning towers crumbled
Stopped their mission – followed God to heaven
In the thin air -two planes, two towers disintegrated
The world stood still – wildly wide-opened eyes
Poured down from people faces – sadden tear
Cause innocent people killed – by mindless crazes
No Gods would teach their followers deadly deeds
Only blood thirsty animals would heed
Cover their craze by distorted God’s will
In a single day – two airplanes
Standing tall World Trade Center towers vanished
Blood covered ground – solidified darken by heat
The world mourning – bring those justice
Those hand filled with blood – will see their day in the court of heaven
The whole planet pray - for those who lost
Year after year with hope
Under the brightly sunny sky - FREEDOM tower bloom
From the ashes – new life is started
New page is turned – history of America
New leader for people and God’s wishes

Tiengsongbien Blog

Dienstag, 10. September 2013

Những cây bút chân thực

(Xúc động về bài tâm sự của nhà báo Hữu Quả đã về hưu ở Blog BVB)

Ảnh Nhà viết kịch nổi tiếng Lưu Quang Vũ và vợ là nhà thơ Xuân Quỳnh


Ôi, những cây bút vì đời mà viết
Những học giả chẳng khiếp sợ uy quyền
Dám tố sự thật, chống lại chuyện đảo điên
Bưng bát cơm nghèo, hồn bình yên thanh thản

Đọc bài các anh, chẳng bao giờ chán
Rung cảm sâu xa, lối phản biện tuyệt vời!
Bài viết từ tâm, ý chí gợi khơi
Đem trí tuệ dâng đời bao nguồn sống
Xin cám ơn! Những người gieo khát vọng!
Cho lớp thanh niên thoát bóng mây mù
Vươn tới trời hồng, xóa sạch âm u
Đêm quá khứ, gông tù cùng gỡ bỏ
Giành lại niềm tin, Tự do, Dân chủ
Đòi quyền con người, dẹp lũ tham tàn
Giúp dân ngăn chặn tội ác tràn lan
Cùng phản đối đám tham quan bán nước.

Cây bút các anh thay lời non nước
Diễn tả lòng dân mong ước hòa bình
Xin nghiêng người trân trọng ý trung trinh
Vì lẽ phải, góp sức mình thành bão!

TSB

Montag, 9. September 2013

Bài hát Trả lại cho dân và bài Triệu con tim

Mời các bạn nghe một bản nhạc do một nhạc sĩ trong nước sáng tác và nhạc sĩ Trúc Hồ hòa âm.
Bài hát toát lên được lòng khao khát tự do, đòi quyền tự quyết cho dân tộc Việt Nam. Đây là đường link, các bạn Kopie đường link đưa vào tìm kiếm trong google sẽ được thưởng thức 2 bản nhạc hào hùng đầy cảm xúc của Tác giả.



http://www.youtube.com/watch?feature=player_embedded&v=wEoyTo797iU#t=9

Và Bài Triệu con tim của Trúc Hồ rất cảm động và đầy lòng tự hào dân tộc.

http://chiasenhac.com/mp3/vietnam/v-pop/trieu-con-tim-live~various-artists~1068679.html

Sonntag, 8. September 2013

Tôi là người hành khất

(Thơ đối “người ăn mày tự do” của Trần Mạnh Hảo)


Đàn áp biểu tình đòi Nhân quyền tại Hà Nội 6.2013

Tôi vốn chỉ là một người hành khất
Suốt cả đời lận đận tìm tự do
Ở Việt Nam tôi vẫn phải đi mò
Quyền được nói, được hát hò, thơ phú
Quyền được viết văn, được ăn, được ngủ
Hít thở khí trời, làm chủ chính mình
Được làm CON NGƯỜI dốc sức bình sinh
Vì Dân tộc, trọn tình cho đất nước.

Hành khất tứ phương, chỉ mong có được
Dân Chủ, Tự Do thỏa ước nguyện đời
Cho dân Việt Nam sánh với muôn nơi
Không khổ đau, không ngậm lời cay đắng
Chống tham nhũng, dân phải được nói thẳng
Lẽ phải đương nhiên phải thắng cường quyền
Giới Bloger sẽ lại được bình yên
Thoải mái bày tỏ nỗi niềm đau đáu.
Mọi trẻ em sống trong tình nhân hậu
Tổ Quốc trong tim, yêu dấu muôn đời
Dẹp tan kẻ thù, bảo vệ biển khơi
Toàn vẹn lãnh thổ dưới trời hạnh phúc.

Giấc mơ giản đơn, suốt đời khất thực
Đêm từng đêm tôi thao thức mong chờ
Có một ngày sẽ trọn vẹn ước mơ
Chân trời sáng dưới rừng cờ đổi mới.


TSB

Nàng thơ của anh

Tôi viết bài này khi vô tình được anh tặng 1 bài thơ. Tác giả là người đàn ông còn trẻ đã mắc một căn bệnh hiểm nghèo: Ung thư não cấp 4, nhưng anh không hề gục ngã, không buông tay cho số phận. Anh viết và viết....những vần thơ, những truyện ngắn, truyện dài rất chân thực, gây xúc động lòng người. (Xem truyện "Ngôi nhà chung" đăng trên báo Văn nghệ chủ nhật"), khi anh gửi tặng cho tôi1 bài thơ ngắn, ca ngợi một nữ thi sĩ đã xoa dịu lòng anh bằng những dòng thơ đầy xúc cảm của mình. Dù bài thơ này tôi viết đáp từ chỉ ngắn gọn, nhưng tôi muốn chúc anh mọi điều Bình An!


Nàng thơ trong trái tim anh
Suốt đời biến thành bất tử
Ôi, những lời ngọt trong từng câu chữ
Thả hồn bay cao theo từ ngữ chân tình
Anh viết vần thơ gạn lọc ý lung linh
Gửi Nàng thơ mang bóng hình tha thướt
Xoa dịu nỗi đau, ôm nhiều mộng ước

Mong cho đời mãi mãi được Bình An!

TSB

Nhớ thu Hà Nội ngày cũ

"Thoảng qua sương tóc đã bay
Mùa thu- Hà nội vơi đầy trong tôi..."
nguoinhaque

Gặp nhau tim lại bồi hồi
Năm tháng xưa cũ vuột trôi phương nào?
Xa anh lòng mãi nôn nao
Thu Hà Nội khẽ đi vào trong mơ....

Đôi lúc hồn lại thẫn thờ
Nhớ ánh trăng bạc, lơ thơ liễu gầy
Nhớ nụ hôn đậm ngất ngây
Nhớ vòng tay ấm say say ánh nhìn...
Gió chợt ngưng, giữ lặng im
Lắng phút tình tự đắm chìm trong nhau

Mình xa...bỏ lại tim sầu
Cây buồn ngơ ngác, lá đau lìa cành
Bây giờ em lại gặp anh
Sông xưa nghiêng sóng chòng chành lời ru
Thoáng mới đó đã mấy thu
Hồ Tây vương lại chút mù giăng giăng...
Bông sen trắng vẫn dịu dàng
Tỏa hương ngày cũ mênh mang ủ sầu
Nắm tay mình lại nhìn nhau
Nhưng xa vời vợi nghẹn câu giã từ... 

TSB

Đêm kỷ niệm

"Nếu một ngày nào anh cũng đi qua đây,
Những kỷ niệm có thể làm anh chua xót,
Anh hãy dừng lại lắng nghe lời chim hót,
Bản trường ca nồng nàn thánh thót của tình yêu."
Phù Sa


Những kỷ niệm, ngày đó mỗi buổi chiều
Hai đứa bên nhau tình yêu ngời ánh mắt
Anh luôn thích, nắm tay em thật chặt
Và chúng mình nhẹ nhàng lạc vào mơ
Sóng Tây Hồ nôn nao khúc đợi chờ
Gió khẽ hát những vần thơ yêu dấu
Cặp mắt anh ngắm nhìn em nồng hậu
Nụ hôn xinh nhẹ đậu xuống môi mình
Nghiêng mái đầu áp cặp má hồng xinh
Bên ngực anh lắng nghe tình thổn thức....

Thế rồi em xa....thế rồi Nguyệt - Thực
Giữa Đêm - Ngày, thao thức ngóng chờ nhau
Hoa Sữa nồng nàn, chẳng đượm Trầu Cau
Nên năm tháng trôi, hai đầu nỗi nhớ
Số phận đẩy đưa, bắt tình dang dở
Đừng trách nhé anh, mình lỡ chuyến đò này

Đêm Hà Nội kỷ niệm vẫn còn đây
Giữa hoang vắng nghe lòng đầy xao xuyến....

TSB

Viếng mộ Cha

Ảnh minh họa

Mỗi năm tóc một bạc thêm
Trở về viếng mộ, giữa miền lá bay
Hiu hắt một ngọn heo may
Nhớ cha, thương mẹ những ngày tháng qua
Cha đi về chốn trời xa
Bẩy đứa con nhỏ, căn nhà quạnh hiu
Tần tảo nắng sớm mưa chiều
Một thân mẹ gánh liêu xiêu cả đời.
Mỗi lần về, gọi "Cha ơi!"
Thương người lạnh chốn cuối trời cô đơn
Thương thân, thoáng chút tủi hờn
Mong cha hiện hữu, cho con an lòng.

Thương mẹ, sớm tối cầu mong
Mẹ hiền mạnh khỏe, vui cùng cháu con
Bõ công năm tháng mỏi mòn
Cô đơn bóng xế, nuôi con nên người
Cánh cò đơn lẻ chân trời
Mang lại tia nắng trong lời mẹ ru
Mỗi chiều ngả bóng cuối thu
Giang vòng tay ấm nhân từ đón con......


Tiếng Sóng Biển

65 năm tình yêu

Một tình yêu thật tuyệt vời!  65 năm họ yêu và luôn chiều chuộng nhau. Đặc biệt, ông luôn nâng niu, chăm sóc và làm chỗ dựa cho bà. Họ không thể xa, không thể rời nhau cho tới lúc chết. Đáng lẽ sức khỏe ông thoi thóp, yếu hơn bà rất nhiều, nhưng ông dã gắng chờ, để hai người đi cách nhau có vài giờ. Giá tất cả mọi người trên thế gian này ai cũng biết trân trọng, nâng niu gìn giữ tình yêu như thế nhỉ! Thì sẽ không có ai phải khổ đau nữa. Câu chuyện này tôi được đọc trên Blog hoangdo – Xin cám ơn sự sưu tầm của anh! 



65 năm vợ chồng dung hòa trân quí
Biết yêu thương nhau, dung dị một mối tình
Đơn giản, chân thành, tâm tỏa sáng lung linh
Chăm sóc lẫn nhau, hết mình cùng vui sống.

65 năm qua, tình đẹp như mộng
Ông thương bà, gánh gồng hết cuộc đời
Làm điểm tựa, cùng bà sẻ thảnh thơi
Luôn bao bọc, nhẹ lời yêu nhau mãi...

Suốt con đường tình, thăng trầm cùng trải
Chờ đợi nhau, nối chung dải khăn mềm
Ông dắt tay bà, cùng một ngày "qui tiên"
Thế giới mới giang tay liền chào đón.



Cặp uyên ương yêu quí nhau thật trọn
Từ năm lớp 3 gói gọn đến cuối đời
Ông nâng niu bà, tình yêu rộng biển khơi
Tấm gương ấy sáng ngời đầy quyến rũ....

Tiếng Sóng Biển
PHN HNG NHAN
(Thơ thỉnh họa)   

 
Tóc rối, gương hoen, lược biếng cài,  
Phòng đơn gối lẻ cợt cười ai. 
Rượu đong mấy chén chưa ngây ngất  
Phấn giặm bao lần vẫn nhạt phai.  
Mưa gội cho thêm buồn vóc liễu,
Sương rơi chi để lạnh hồn mai!
Trăm say không ấm lòng cô quạnh,
Lạnh thỏi son môi, lạnh gót hài!  
                                                     
Kha Tiệm Ly 
Nguồn VanDanViet.Net 

Thao thức ( họa bài Phận hồng Nhan)



 Xa anh liễu rủ, dại hình hài
Đơn lạnh cô phòng nhớ bóng ai
Nguyệt hạ, đáy lòng còn thổn thức
Mắt buồn không ngủ, má hồng phai
Sương khuya từng giọt nghe day dứt
Lệ ứa tràn mi ướt tóc mai
Gió giật từng hồi, hồn ngơ ngác

Con tim lỗi nhịp suốt canh dài.

Tiếng Sóng Biển

Nhân lành

Nhân lành

Các bạn thân mến,
Các cụ ta có câu: “Gieo nhân nào, gặt quả nấy!” chẳng sai tí nào. Sống mà lươn lẹo, dối trá, tham lam và ích kỷ, thì trước sau gì bạn cũng sẽ gặp “quả báo” thôi.
Tôi nghiệm thấy, những người ngoài đời sống không trong sạch với chính lương tâm mình, họ đã lỡ làm “điều gì đó không đúng” nên lúc nào cũng thấy lo sợ, bất an trong lòng. Những người quá “mê tín dị đoan” do bản tính quá yếu hèn, không tự tin vào chính bản thân mình. Những người luôn “không gặp may trong cuộc sống và chuyện làm ăn”, vì không biết tính toán hay không tôn trọng chữ “tín”, đặt quyền lợi của mình lên trên quyền lợi khách hàng, làm ăn dối trá, lươn lẹo, nên bị mất dần khách hàng. Hay những người có tính “trăng hoa, tham lam” trong tình cảm…. họ luôn sợ sẽ gặp tai họa do “quả báo”, mới tìm tới bất kỳ “chùa” nào, cốt là “có tượng, có sư” để tự trấn an mình và tìm lấy sự “tha thứ” của Trời, Phật mong hòng cầu xin và kiếm lại sự thanh thản trong lòng.

Bằng chính kinh nghiệm cuộc đời mình và nhìn vào cuộc sống, đọc sách về Đức Phật, đạo Thiên Chúa giáo, và rất nhiều sách của các đạo giáo như: Nhân chứng Giêhova, đạo Tin lành….tôi thấy mặc dù cung cách thờ phượng có khác nhau, nhưng tựu chung các đạo chính thống đều giáo dục con người ta làm việc THIỆN, thì sẽ được hưởng ÂN PHƯỚC của đất trời, thánh thần! Mà làm việc thiện được, phải TỰ TÂM mình mới thật sự thanh thản. Nếu bạn làm điều ác, hoặc dối trá, lừa lọc, sống không chân thành, ích kỷ, chỉ nghĩ tới quyền lợi bản thân, thì dù bạn có đi lễ ngàn năm, cuộc sống của bạn cũng chỉ thế thôi! Có thể bạn “tạm cảm thấy an tâm” vì mình đã “xin tha thứ”, nhưng rồi sự rối ren sẽ lại trở về trong tâm trí của bạn, dằn vặt bạn ngay cả trong những giấc mơ….Trong khi, nếu bạn gắng sống thật chân tình, hết mình với bạn bè, gia đình, người thân, hiếu đễ với Cha Mẹ. Làm việc ngay thẳng, trung thực, biết giữ chữ tín với khách hàng, biết đặt quyền lợi khách hàng lên trên lợi nhuận. Mở lòng ra góp sức làm việc xã hội, mà không mưu cầu lợi ích cá nhân. Sống cởi mở với tất cả mọi người xung quanh, hàng xóm cũng như người quen. Biết rộng lòng tha thứ, không ngồi lê đôi mách, đưa chuyện lung tung làm hại người khác. Dám thẳng thắn góp ý với những việc làm sai trái trong xã hội. Sẵn sàng chìa tay giúp đỡ mọi người bằng tấm lòng chân tình, vị tha vì nhân, vì nghĩa, chứ không phải vì danh, vì tiền.

Nếu Bạn gắng làm được những điều đó hàng ngày, hàng giờ, thì mọi khó khăn, thử thách đến, bạn đều sẽ vượt qua một cách nhẹ nhàng. Mọi đau khổ hay bất hạnh trong đời đến với bạn, đều sẽ qua mau chứ bạn không bị dằn vặt trong sợ hãi, bởi vì bạn luôn tin rằng: Bạn đã sống hết mình cho những điều thiện, thì KHÔNG MỘT VỊ THÁNH THẦN TỐT NÀO MÀ KHÔNG DANG TAY RA GIÚP ĐỠ BẠN! Còn trong cuộc đời, bạn cũng đừng quá “Cầu toàn”. Mình cứ sống hết mình, mà nhiều việc, nhiều cái vẫn không như ý muốn của mình, âu cũng là “Số phận” của mỗi một con người khi sinh ra đã phải gánh lấy nó. Bạn đừng buồn phiền, và luôn tin rằng: khi mình sống chân thành, thì những điều không may, bất hạnh đó cũng đã được giảm thiểu đi rất nhiều và bạn sẽ thấy rằng “Trong cái rủi cũng có cái may” hay mọi thứ “Âu cũng là duyên trời đã định”, ta chỉ có thể làm nhẹ bớt chứ không thể thay đổi ngay mà chỉ “để giành lại PHƯỚC ĐỨC cho con cháu” mai sau thôi.
Hãy gieo NHÂN LÀNH bạn chắc chắn sẽ nhận được PHƯỚC BÁU mà không phải sì sụp quì lạy ai, lại càng không nên góp tay tôn vinh những kẻ “chuyên thầu sư” lừa mị dân kiếm lời ở bất cứ căn phòng đi thuê nào. Khi gặp khó khăn hay bối rối, hãy lẩm nhẩm niệm Phật câu “A di đà”, bạn sẽ tìm lại được sự bình an trong tâm hồn. Còn nếu có thời gian và điều kiện, bạn có thể đi vãn cảnh ở những Thánh đường hay Chùa thực sự nào đó mà bạn thích. Bằng không, câu Đức Phật và các cụ ta xưa luôn dậy rằng: “Phật ở tại tâm!” và “Thứ nhất TU Ở TẠI GIA, THỨ HAI TU CHỢ, THỨ BA TU CHÙA!” không bao giờ là sai và “lạc hậu” cả!
Hãy sống sao cho tâm thư nhàn, lòng thanh thản, và cảm thấy mình là người có ích cho xã hội, bạn sẽ thấy luôn vui vẻ, mọi bệnh tật đều sẽ được giảm thiểu. Con người ta sống có ích thì dẫu có 30 năm cuộc đời vẫn giá trị hơn những kẻ sống 100 năm nhưng chẳng có gì để lại cho đời. Bạn nên nhớ: Giầu tiền đến mấy, khi trở về với cát bụi, bạn chẳng mang theo được gì, vẫn hoàn trắng tay. Nhưng để lại NHÂN NGHĨA cho đời, bạn sẽ sống mãi trong lòng mọi người! Đó là cái “ĐƯỢC” lớn lao nhất của cuộc đời bạn! Hãy cố gắng sống tốt bạn nhé!



Nếu bạn quên được chữ: TÔI
Bỏ lòng THAM, HẬN cuộc đời sẽ vui
Không gieo người, những ngậm ngùi
Đừng để ICH KỶ lên ngôi làm càn
THẲNG THẮN, TRUNG THỰC, CHỚ GIAN!
Bỏ được TẠP NIỆM* sẽ càng tốt hơn
Đối nhân – nhẹ giọng là khôn
Sử thế khéo léo sao tròn nghĩa ân
Tương thân* bất luận xa gần
Sống cho nghĩa khí, chữ “CHÂN”* vẹn toàn
Việc ngang trái – dám khuyên can
Dám nói lời THẬT, dám làm việc “NGAY”*
Bỏ đi cái tính THÀY LAY!*
Bới chuyện người khác, hoặc cay cú đời
Đừng “vơ vào”*, chỉ biết TÔI!
Đừng gieo tiếng ác, để người hàm oan!
Tâm trong sáng, trí thanh nhàn
Chẳng cần cầu nguyện, vẫn SANG hơn người!
PHƯỚC ÂN chẳng đến từ trời!
Tự mình ươm lấy cho đời đó thôi!
Phúc lành, quả thiện bạn ơi,
Trao đi sẽ nhận ngàn lời biết ơn!

TSB
·         Tạp niệm: Những suy nghĩ xấu, những khát vọng ươn hèn, những mong muốn tồi tệ, những mục đích không tốt, những ý niệm không trong sạch.
·         Tương thân: Giúp đỡ mọi người bằng lòng nhân ái, chân tình
·         Chữ “CHÂN”: sống sao cho chân tình, hết mình vì mọi người.
·         Việc “NGAY”: ở đây có nghĩa là những việc ngay thẳng, trung thực.
·         Thày lay: là tính hay đưa chuyện, làm hại và làm khổ người khác.

·         Vơ vào: Đừng tham lam, ích kỷ chỉ biết mình.

Freitag, 6. September 2013

Kỷ niệm


Giấc mơ ngày xưa, hóa thành hiện thực
Chúng mình bên nhau háo hức đắm chìm
Cảnh Hạ Long huyền bí động thần tiên
Dải Cát Bà bình yên miền sóng nước
Cảng Hải Phòng với những gì mất được
Giữa cơn bão giông, trước khủng hoảng tiền
Đồ Sơn lộng gió, hải sản biển đêm
Vui cùng cháu con, êm đềm thân thiết
Quấn quýt bên nhau, chẳng cảm thấy mệt
Ngày tháng qua nhanh, quên hết lối về


Hà Nội cuối thu quyến rũ, đam mê
Niềm Hạnh phúc tràn trề từng giây phút
Gió lộng Hồ Tây, thỏa tình mong ước
Mấy chục năm, mới được đến nơi này
Bốn mắt nhìn nhau, tay nắm chặt tay
Tim rung cảm đắm say, hồn ngơ ngác
Cả hai đứa ngỡ rằng mình đi lạc
Tìm thấy nhau giữa bát ngát hương đời
Ven Hồ Gươm dáng liễu rủ thảnh thơi
Củ sắn nóng chuyền tay ngồi - ngon quá!


Nhìn niềm vui ửng hồng trên đôi má
Anh dịu dàng ôm, em ngả vai Chàng
Nụ hôn nồng gắn môi thắm miên man
Lòng rạo rực ngập tràn niềm say đắm.
Tình dập dồn anh để dành mang tặng
Trút niềm đam mê mãi chẳng muốn rời
Lửa trong hồn luôn cháy bỏng gợi khơi
Sức mạnh đàn ông một đời tuôn chảy
Khát khao, cuồng si, đỉnh trời rực cháy
Ta trong nhau tan chẩy giữa nồng nàn
Kỷ niệm tuyệt vời - đậm với thời gian
Từng giây phút chứa muôn vàn yêu dấu ....


TSB