Seiten

Mittwoch, 26. Juli 2017

NGÀY “TƯỞNG NIỆM LIỆT SĨ”???


Hàng triệu người phải hy sinh
Những tưởng đất nước của mình đẹp hơn
Sau ngày “thống nhất” giang sơn
Mấy chục năm lẻ, xác còn nơi đâu?
Thắng Mỹ để phải lụy Tầu
Máu xương lãng phí, nỗi đau nào bằng?
Hồn các anh có linh chăng?
Sao không quật chết những thằng tham quan?
Để chúng lừa đảo dối gian
Bán dần đất nước, hung tàn hại dân?
27.07 tới gần
Thương người khuất núi, thiệt thân xác vùi
Chẳng ai tìm, chỉ “nhớ” thôi
Giả dối “ân nghĩa” lừa người nào ngu
Giờ “anh em” với kẻ thù
Chết vì Trung cộng, coi như phí đời
“Giải phóng” ư? Khổ dân thôi
Lợi quan vơ hết, thiệt thòi chỉ dân
Cờ quạt hoa lá “vinh danh”
Xác mục thành đất, hồn đành bơ vơ
Chính quyền bỏ mặc hững hờ
Mỹ hay Trung đểu, bây giờ mới hay
Tội ác ai chịu cho đây?
“Nồi da xáo thịt” khốn thay vì Tầu
Nước mình rồi sẽ về đâu?
Khi xương máu Việt, làm giầu quan thôi?
Biển, đảo Trung đòi chiếm rồi
Đất, rừng bán sạch, dân tôi được gì?
“Tưởng niệm” tô vẽ làm chi?
Chống Trung, Pháp, Mỹ đều vì nước non
Sao chỉ xưa chết mới son?
Nay chống Tầu cộng lại còn bị giam?
Cuộc chiến biên giới máu tràn
Chính quyền cấm nhắc, xé tan hoa lòng
Có ai chịu động não không???


TSB 26.07.2017

Samstag, 15. Juli 2017

CƠN TÌNH HỨNG

Lâu lắm rồi TSB không viết thơ tình. Nay nổi hứng viết một bài thơ thật ướt tặng bạn đọc để đổi gió chút chơi.



Biển nhẹ nhàng dạt dào con sóng vỗ
Nâng cánh buồm căng theo gió ru tình
Đêm huyền mộng, trăng tỏa sáng lung linh
Anh cùng em nắm tay mình chung bước

Gót chân trần bên nhau hằn trên cát
Nghe nồng nàn thoáng khúc hát đại dương
Hai trái tim hòa nhịp đập yêu thương
Vành môi khát, lối thiên đường đang mở




Sóng dập dìu, trăng vàng thêm sáng tỏ
Mê mẩn đường cong quyến rũ nuột nà
Đất trời sóng sánh chỉ mình đôi ta
Vòng tay ấm, thân lụa là mềm mại

Mái tóc huyền xõa trên cát như trải
Phập phồng gợi khơi môi mãi lần tìm
Nụ cúc xinh nghe nhịp đập trái tim
Khiến lòng anh cơn sóng chìm vụt dựng

Nỗi khát khao khiến triều lên căng cứng
Sóng si mê ve vuốt những góc mềm
Cặp đùi thon xoải trên cát dịu êm
Hương tình ngát cho môi thêm nồng cháy......

Hòa trong nhau đất trời cùng run rẩy
Gió thì thầm đưa đẩy tiếng ru tình
Mãi dập dồn từng đợt sóng lung linh
Như vũ bão cơn hứng tình bất chợt

Mình quấn lấy nhau lăn tròn trên cát
Đắm đuối cuồng si ào ạt sóng xô
Như biển dốc triều dồn dập nhấp nhô
Khi chạm đỉnh, sóng vỗ bờ tung toé.....


Tiếng Sóng Biển

Donnerstag, 6. Juli 2017

CHƯA BAO GIỜ VIỆT NAM NHƯ HÔM NAY


Chưa bao giờ
Đất nước mình lại như hôm nay
Giặc ngoại xâm ngông nghênh đầy trên phố
Tham nhũng tràn lan khiến dân khốn khổ
Hàng ngũ lãnh đạo giầu có tột cùng

Chưa bao giờ
Dân tộc mình chịu khuất phục giặc Trung
Truyền thống xưa, bao anh hùng giữ nước
Vậy mà ngày nay hèn lo mất – được
Ai cũng lặng câm để Trung quốc chiếm dần

Chưa bao giờ
Bọn “đầy tớ” lại cưỡi cổ chủ nhân
Bênh ngoại bang đang giết dần đất mẹ
Chưa bao giờ xã hội loạn như thế
Côn đồ lên ngôi, gái trẻ đua bán dâm

Chưa bao giờ
Toàn người tốt bị vu khống, giam cầm
Lũ đầu trâu vô nhân tâm nhan nhản
Xông vào nhà đánh phụ nữ không ngán
Nhâng nháo khoe khoang trò làm loạn “trên giao”

Chưa bao giờ
Số người chết hàng ngày lại tăng quá cao
Mắc bệnh vì Trung tuồn vào toàn chất độc
Giao thông rối loạn, tai nạn thảm khốc
“Tự tử” trong đồn, gây sốc toàn dân.....

Chưa bao giờ
Những sĩ quan không quân
Chết thảm nhiều vì “không phân trời – biển”
10 phi công tử nạn không vì cống hiến
Không hy sinh vì cuộc chiến chống kẻ thù

Chưa bao giờ
Từ thủa dựng nước dân bị khinh là lũ “trí ngu”
Để giới lãnh đạo tự do cưỡng cướp
Quá tham lợi, quyền, vì tiền bán nước
Mặc cho nhân dân, Tổ quốc bị đọa đầy

Chưa bao giờ
Đất nước mình khốn quẫn như ngày hôm nay
“Rừng vàng, biển bạc” lọt vào tay ngoại bang hết
Biển bị đầu độc, rừng dần đang chết
Tài nguyên thiên nhiên cạn kiệt không còn

Chưa bao giờ
Nợ chồng chất nợ đổ lên đầu cháu con
Các “Nhóm lợi ích” đang bào mòn đất nước
Sân bay, đất, rừng... chúng chia nhau bán tuốt
Nhâng nháo “anh em” với kẻ đang cướp nước mình

Chưa bao giờ
Công an, lãnh đạo lại bị dân khinh
Bởi gương xấu hàng ngày chứng minh điều quá rõ
Chế độ tàn tệ sinh ra giới “tư bản đỏ”
Đàn áp, bóc lột không còn có lương tri

Chưa bao giờ
Lòng tin của dân hoàn toàn mất đi
Sự vô cảm đang trị vì dân tộc
Nỗi hèn nhát biến ta thành lũ ngốc
Tự hại mình hóa câm, điếc, mù, ngu

Chưa bao giờ
Ngợm giả người lũ lượt đua nhau “tu”
Cũng quỳ lạy cầu kinh, nghĩ Phật mù không thấy
Lòng tham chất ngất làm sao che đậy?
Khi chỉ cầu được giầu gấp mấy bây giờ?

Chưa bao giờ Việt Nam lại như bây giờ......


TSB 06.07.2017

Montag, 3. Juli 2017

NHÂN SĨ VIỆT NAM CHỈ THẾ NÀY THÔI Ư?

Việt Nam có hơn 800 tờ báo và truyền hình với một đội quân hùng hậu các nhà báo, nhà thơ, nhà văn, nhà bình luận, chưa kể 24.000 tiến sĩ và hàng triệu người tự nhận mình là "nhân sĩ, trí thức, thi sĩ".... Vậy mà những bài viết có giá trị, dám nói lên sự thật thối nát của chế độ, dám bênh vực dân, đòi công lý không nhiều. Đại đa số chọn thái độ câm lặng để an thân, mặc kệ vận nước đang dần rơi vào tay kẻ thù truyền kiếp của dân tộc, cho dù ai cũng biết trước cái chết mòn của dân Việt sẽ giống hệt và nhanh hơn dân Tây Tạng, Tân Cương, Nội Mông.... của Trung Quốc.



Nếu giỏi bút nghiên chỉ để mơ trăng gíó
Hay chạy theo hôn tà áo của Nhỏ bay bay
Hoặc chỉ biết tả cảnh chim, bướm cỏ cây
Nhắm mắt ngợi ca không nhìn thấy dân cầy đang khốn khổ
Mất đất, mất nhà, mất tiền nuôi chúng nó
Để lũ cầm quyền hành dân, phá đổ cả giang sơn

Làm người "có học" chỉ khóc gió, hay thương trăng non
Không nhìn thấy tương lai cháu con chết mòn vì Formosa xả độc
Cứ hoài niệm quá khứ "hào hùng", rống lời ngợi ca như một lũ ngốc
Bỏ mặc người tốt đấu tranh cho lẽ phải bị cô độc ngồi tù
Giỏi lý luận mà cúi mình hôn chân giặc như một thằng ngu
Nói lời lươn lẹo lừa dân cho dù biết rằng, XHCN chờ thiên thu không có

Là trí sĩ lòng can đảm không có
Ích kỷ, hèn mạt, tự nhuộm đỏ kiếm cơ hội làm giầu
Quay mặt làm ngơ, không thấy cảnh dân đau
Mất nguồn sống vì bọn Tầu man trá
Không thấy bọn tham nhũng đang đua nhau tàn phá
Rừng vàng, biển bạc, đồng xanh..... nay chẳng còn thấy đâu

Là trí thức mà không nghĩ giùm con cháu ngày sau
Phải sống nhục, cúi đầu làm thân trâu, kiếp ngựa
Là thi sĩ tự xưng hồn chan chứa
Cảm xúc ngập tràn, mà thiếu lửa dành quê hương
Chỉ như gió hời hợt chuyện bốn phương
Không lo chuyện tìm đường giúp dân dựng nước

Là nhân sĩ mà không sốt ruột lo cho vận nước
Ích kỷ riêng mình, sợ mất, được, thăng, trầm
Chịu phận hèn, ngậm miệng lặng câm
Không đám nói lời ngay, lẽ thật

Là nhà báo thấy nỗi đau của dân chồng chất
Mà lươn lẹo, chỉ cất những lời sàm
Cúi đầu tụng ca những lời dối gian
Mặc đất nước lan tràn điều mọi rợ
Uốn bút xu nịnh những kẻ giầu có
Mặc dân nghèo khốn khổ nỗi oan sai

Làm nhà văn, không thấu được tương lai
Đất nước mình đang trượt dài vào tối
Không thấy dân lành, những người vô tội
Phải cắn răng chịu bao nỗi đắng cay
Bị chính quyền bịt miệng, buộc chân, bó tay
Chịu chết dần từng ngày vì lũ tham tiền gieo đầy nghịch cảnh

Là dân "có học" mà việc cần lại tránh
Chỉ ngồi mơ tiên, tả cảnh sa hoa
Hay chỉ phóng bút vì tiền viết lời ngợi ca
Điều không thật, mặc muôn nhà dân khổ
Chỉ củi đầu sủa theo lệnh như chó
Bợ đít lũ mọt giầu có vì tiền
Chẳng biết xã hội khốn nạn, đảo điên
Thời đồ đểu lên ngôi, dân triền miên tăm tối
Người trung thực bị khép tội tống giam
Ngồi đầu dân là một bầy gian tham
Vắt kiệt, cướp hết để làm giầu riêng chúng
Lừa dân lèo lá chỉ để lợi dụng
Cướp quyền về tay cho chúng chiếm quyền
Xà xẻo bán nước, làm chuyện đảo điên
Phản bội dân tộc, lời nguyền sông núi
Mặc dân nhọc nhằn sống phận buồn tủi
Bị đảng lừa, phải cúi mặt ngậm mồm
Quyền con người bị chính quyền cướp luôn
"Tự hào" chi khi chẳng còn độc lập?

Xưng danh trí thức, mà như lũ ngốc
Chỉ giỏi chửi nhau, moi móc hại người
Mặc bọn Trung cộng nhâng nháo khắp nơi
Coi Việt Nam như góc trời riêng chúng?

TSB 01.07.2017