Seiten

Samstag, 28. November 2015

Bài tập làm văn tả về bố và bài thơ tả về bà em khiến bạn bật cười


NHÀ EM CÓ NUÔI MỘT ÔNG BỐ

Nguồn từ trang Tễu Blog



Nhà em có nuôi một ông bố.




Chiều chiều bà cỡi xe ga ra đường


Thanh Nghĩa

Cô giáo bắt tả văn về ...Bà

Bà ngoai em vẫn chưa già
Chiều chiều bà cỡi xe ga ra đường
Mắt bà vẫn rắt tinh tường
Tóc nhuộm ánh tím soi gương mỗi ngày
Nhưng bà em vẫn rất hay
Bà chăm con cháu luôn tay luôn mồm
Công việc bà vẫn ôm đồm
Chăm lo con cháu sớm hôm ko nề.
Hôm nay cô giáo ra đề
Bắt em fải tả viết về bà em
Em tả giống hệt bên trên
Cô bắt tả lại -mắng thêm em rằng
Đã Bà là fải rụng răng
tóc fải bạc trắng như mây trên trời
Bà cũng ko được ăn chơi
Vì mắt phải kém và môi nhai trầu
Đã Bà là phải ngồi khâu
Ko được ngồi hát ka râu ô kề
Nhất là ko dc ghi đề
Tuỵêt đối ko được phóng xe ào ào
Em nghe chẳng hỉêu thế nào
Em phải hỏi mẹ xem sao vụ này
Tả sai thì lại ko hay
Tả đúng thì lại có ngày ăn roi
Kỉêu này phải bảo mẹ thôi
Hay đổi bà khác đúng lời của cô??? 

Em biết làm sao?

Tiếng Sóng Biển

Tả thực thì bảo em tồ
Từ vựng lổn nhổn nên cô mất lòng
Trẻ nào mà chẳng ước mong
Bố thật tuyệt hảo để hòng tả hay
Nhưng không lẽ những người thầy
Bắt học trò nói dối thay thật thà?
Bố, Bà đều thế thật mà
Bố lười như hủi, thích ta đây chồng
Bà thì thích đẹp, chơi ngông
Bắt em viết láo, nếu không điểm tồi?
Đừng độc tài thế cô ơi,
Đừng chỉ thích được nghe lời dối gian
Đừng cậy quyền, phạt em oan
Hãy về nhắc bố làm toàn điều hay
Tấm gương sáng, em học ngay
Sẽ dùng từ đẹp hàng ngày ngợi ca
Bắt bà em giống người ta
Nhai trầu bỏm bẻm, tà tà bộ thôi
Model thế, không được rồi
Vì cô không thích thấy người khác cô.

Tôi tin vào dân tôi



Tôi vẫn tin vào sức mạnh của dân tôi
Những con người suốt cuộc đời chịu khổ
Thắt lưng buộc bụng vượt qua giông tố
Mong tương lai đất nước được mạnh giầu
Bàn chân trần dẫm lên mọi khổ đau
Gạt nước mắt chiến đấu vì dân tộc
Tôi vẫn tin, không phải dân tôi ngốc
Chịu lặng im để Đảng nắm độc quyền
Nhìn chúng đua nhau tham nhũng đảo điên
Mà không thấy sĩ hiền bị vùi dập
Không thấy Biển Đông bị Trung tranh chấp
“Anh bạn vàng” biến thành cướp điên cuồng
Không thấy “cán bộ” nay quá nhiễu nhương
Bóc lột dân cùng đường gây phẫn nộ



Biển lặng thầm chỉ chờ đợi ngọn gió
Nổi phong ba bão tố để chôn vùi
Bất công xã hội nghiền nát dân tôi
Những kẻ tham lam đang ngồi đó hưởng
Bè lũ tay sai nghênh ngang ông tướng
Coi thường dân, giúp bành trướng Bắc Kinh
Dâng đất cho Trung, tuân phục hết mình
Theo cộng sản, thà hy sinh Tổ quốc.



Tôi vẫn tin, giữa thăng trầm mất được
Nhân dân tôi không để nước lụi tàn
Sự im lặng trước hành động dã man
Là mgọn lửa âm ỉ dần lan tỏa.....
Sẽ có một ngày sóng thần biển cả
Núi lửa bùng lên phát hỏa cứu giống nòi
Rửa sạch mối hận cho dân tộc tôi
Đuổi Trung Quốc về lại trời phương Bắc
Thiêu ra tro những kẻ nào theo giặc
Dìm xuống bùn đen bọn phản trắc hại người
Tôi vẫn tin sức mạnh dân tộc tôi
Còn tiềm ẩn, sẽ đổi đời nhanh chóng.

Tiếng Sóng Biển 27.11.2015


Mittwoch, 25. November 2015

Vì anh, em mới là....

TSB lang thang đọc được một Stattus nói rằng, khi xưa thời Quân Vương, người vợ là Nương Tử hiền dịu, ngoan ngoãn, chỉ biết phục tùng ý muốn của chồng. Sau đó thời phong kiến thì người vợ trở thành Thê Tử, phục vụ chồng con và lo việc nội trợ. Sau thống nhất đàn bà trở thành Sư Tử. Còn bây giờ thì bị coi như Bom Nguyên Tử, nên chàng ta chỉ muốn tự tử cho xong.... Mình đọc mà phì cười. 
Đàn bà được anh ta ca tụng là "Nương Tử" vì chẳng phải làm gì, chỉ ngồi lo giữ sắc đẹp, có kẻ hầu người hạ, đi đâu cũng kiệu hoa đón rước, chỉ phải phục vụ chồng còn được ngồi đầu thiên hạ - Ai không dịu dàng, ngoan ngoãn?
Là "Thê Tử" vì chỉ ở nhà lo việc nội trợ, con cái. Trách nhiệm người đàn ông lúc đó là đi làm nuôi vợ con. Ai không làm nổi điều đó, thì tự thấy rất xấu hổ và nhục nhã.
Thời sau chiến tranh, các ông không những mượn cớ "bình quyền" bắt vợ chung tay gánh vác việc làm kinh tế, nhưng bản thân lại không muốn chia sẻ việc nhà với vợ. Thời gian dỗi rãi rửng mỡ chỉ trực chim chuột vợ người hay gái trẻ, vì gánh nặng gia đình đã được san một nửa cho vợ lo. Có nhiều gia đình, người vợ giỏi còn lo hoàn toàn việc kinh tế, ông trở thành kẻ "đầu sai" cho vợ, nhưng tính "thèm của lạ" thì chẳng vơi đi chút nào. Do đó đàn bà dù có hiền thục đến mấy cũng phải biến thành Sư Tử để bảo vệ hạnh phúc gia đình mình cho các con.
Khi người vợ phải trở thành "Bom Nguyên Tử", thì chắc chắn tại ông chồng vừa lười, ham ăn ngon, mặc đẹp, thích đàn đúm nhậu nhẹt, cờ bạc, bồ bịch lung tung....mà vô trách nhiệm với gia đình, con cái thôi.
Tiếng Sóng Biển không tin có người đàn bà VN bình thường nào lấy chồng, lại muốn  coi thường chồng, hành hạ hay muốn gia đình mình tan nát.
Tôi nghĩ, tất cả sóng gió hay bình yên trong gia đình đều phản ánh tư cách người chồng trong gia đình đó. 
Nếu người chồng tốt, mà người vợ quá lăng loàn, anh chỉ cần im lặng bỏ đi đâu đó vài ngày, chắc chắn chị phải hối hận, lo lắng mà tìm anh về. Vì trong thâm tâm, chị cũng hiểu mình đang có viên ngọc quí trong nhà, ai lại dại gì đem vứt ra đường. Đúng không các bạn?


Các ông chồng hãy làm thế này bất cứ lúc nào có thể, sẽ không lo vợ phụ lòng mình. Bởi đàn bà chỉ cần được yêu thương, chia sẻ.

Là Nương Tử bởi chàng có tài, lại lịch lãm
Là Thê tử khi chàng phải tự mình làm nuôi em
Là Sư tử, vì chàng luôn nhấp nhổm "tòm tem"
Là Bom nguyên tử vì chàng đã quen mùi gái gú,
rượu chè, cờ bạc, bù khú thâu đêm
Này chàng ơi, nếu chàng muốn vợ mình dịu êm
Niềm hạnh phúc gắn môi mềm say đắm
Hãy nhìn lại mình, sống sao cho đặng
Đáng mặt tài trai sẽ chẳng phải chết đâu
Chàng Tự tử, con cái mình sẽ đau
Còn em cũng ôm sầu mà cay đắng....

Phiên tòa tàn nhẫn xử em Nguyễn Mai Trung Tuấn


Cậu bé 15 tuổi - bên phải - trở thành tù nhân với bản án gần 5 năm và số tiền phạt em không thể trả nổi. Chỉ vì sự phản ứng bồng bột của cái tuổi "Ăn chưa no, lo chưa tới" khi thấy nhà mình bị cưỡng chế tàn bạo, mẹ mình bị đánh dã man và sự căm phẫn ngùn ngụt trong lòng. Hành vi thiếu chín chắn của một đứa trẻ chỉ gây chút thương nhỏ, nhưng vì nó lại trúng một người khoác áo có cấp bậc của ngành CA, nên bản án cho em phải nặng ngang với những kẻ làm CA nhưng cố tình đánh chết người trong vụ anh Ngô Thanh Kiều trước đây. Đâu là công lý và "ưu việt" của chế độ này nữa hả trời?

Nguyễn Mai Trung Tuấn em ơi
Phiên toà tàn nhẫn hại đời của em
Chúng như chó đói chết thèm
Miếng đất giá trị nên đem quân vào
Hùng hổ cướp để bán cao
Đường cùng phẫn uất, em nhào ra ngăn
Nhẫn tâm một lũ quần thần
Đánh mẹ, bắt bố, quật dân tơi bời
Cản không nổi, hắt nước thôi
Không dè a xít, bỏng người thằng gian
Bản tính em chẳng dã man
Chỉ vì bọn chúng làm càn mới nên
Nhẫn tâm là bọn cầm quyền
Mặt người, dạ thú, đảo điên hại người
Bồi thường 300 ngàn thôi
Bán 25 triệu, chúng lời bao nhiêu?
Áp bức buộc dân phải liều
Giữ nhà hay phải tự thiêu chính mình
Khốn khổ vì cuộc mưu sinh
Tại bọn thất đức, gia đình nát tan
Bất công khắp chốn lan tràn
Tòa là công cụ dã man giết người
Em 15 tuổi đó thôi
Sao bọn tàn ác hại đời của em?
Tất cả chỉ tại đồng tiền
Khiến chúng mờ mắt, phát điên làm càn
Em ơi, chế độ ác, gian
Người dân thấp cổ chịu ngàn đắng cay


Cô độc còn bé Ly đây
Cả họ chúng bắt tống đầy trại giam
Thương em nước mắt chẩy tràn
Vì bọn khốn kiếp em tan cửa nhà
Lương tâm nhân loại gần, xa
Chung tay xin gửi chút quà giúp em.


TSB

Bị dồn vào bước đường cùng không lối thoát, hoặc là chống lại rồi vào tù, hoặc là phải lang thang chết thảm từng người một trong đói rét, nên cả nhà 12 người và anh trai em đã quyết chống lại bọn cướp đất khoác áo chính quyền và tất cả bị tống giam. Bé Vy mới 14 tuổi còn lại trơ trọi một mình. Em chỉ biết trông chờ vào tình yêu thương, bao bọc của xã hội, chứ chẳng hy vọng gì vào cái thể chế tàn ác, vô nhân tính này.
Nếu ai có rơi vào cảnh này mới thấu hiểu nỗi khổ của dân oan. Không dưng họ vác đơn lang thang theo kiện gần hết nửa cuộc đời hay sao?

Dienstag, 24. November 2015

Khang Nguyên: Ăn bám để sống, sống để ăn bám!

Khang Nguyên: Ăn bám để sống, sống để ăn bám!: Ăn bám để sống, sống để ăn bám!   Xuân Dương Cánh “ăn bám” không chỉ xem ăn bám là phương tiện mà còn là lý tưởng: ăn bám để sống, số...

Montag, 23. November 2015

Liễu yếu


Em giả ngây thơ, hốt tiền thiên hạ
Có cái “mỏ chu”, nói chuyện duyên quá
Thời sự, chính trị em cứ giả chẳng rành
Nhưng lại thản nhiên trao đổi cùng anh
Thân liễu yếu, thôi đành nương chiều gió
Chẳng dám cương, đập thẳng mặt chúng nó
Chọn kiểu đòng đưa, "mượn gió bẻ măng"....
Kiếm được anh khỏe, mới dám làm căng
Oánh cho chúng co cẳng chạy về nước
Diệt tiệt nọc thói tham lam xâm lược
Hòng cướp Biển Đông thuộc chủ quyền mình.

Xin đừng chửi em, mỹ viện mới xinh
Khoe thân, cởi áo in hình đem rao bán
Dẫu vì miếng cơm, cũng chẳng hề lừa bạn
Không tham lam, không vờ nghĩa, cạn tình
Cặp Đại gia, cũng chẳng để bị khinh
Họ có nhu cầu, thì gái trinh mới hỏng
Ai sinh ra đời không ôm nhiều ước vọng
Giầu có, cao sang, cuộc sống thư nhàn?
Lỗi số phận, gánh nặng đành phải mang
Không ăn cắp, làm càn như quan chức
Không hại dân, không lươn lẹo bán nước
Bị gọi là “điên”, tâm vẫn được thanh nhàn

TSB


Bài diễn văn của TT Obama tại Miến Điện gây xúc động lòng người

Phát biểu của Tổng thống Obama tại Đại học YANGON

Cuộc gặp giữa ông Obama và Tổng thống nước chủ nhà Thein Sein
tại tòa nhà quốc hội 
Myanmar hôm 19/11/2012.
(9-11-20120)-TỔNG THỐNG OBAMA: Cảm ơn các bạn.(Vỗ tay) Myanmar Naingan, Mingalaba! [Xin chào đất nước Myanmar] (Tiếng cười và vỗ tay). Tôi rất vinh hạnh có mặt ở đây, tại trường đại học này và là Tổng thống đầu tiên của Hoa Kỳ đến thăm đất nước của các bạn.
Tôi đến đây vì tầm quan trọng của quốc gia các bạn. Các bạn sống ở ngã tư đường của Đông và Nam Á. Các bạn tiếp giáp với hai quốc gia đông dân nhất hành tinh. Các bạn có một lịch sử lâu dài hàng ngàn năm, và có khả năng giúp xác định vận mệnh của khu vực phát triển nhanh nhất này trên thế giới.
Tôi đến đây vì vẻ đẹp và sự đa dạng của đất nước các bạn. Tôi đã thấy chỉ mới ngày hôm nay bảo tháp vàng Shwedagon, và đã xúc động bởi ý tưởng vượt thời gian về lòng từ bi (metta) – niềm tin rằng thời gian của chúng ta sống trên trái đất này có thể được xác định bằng sự khoan dung và tình yêu. Và tôi biết vùng đất này vươn từ các khu dân cư đông đúc của thành phố cổ này cho đến bản quán của hơn 60.000 làng quê, từ các đỉnh núi của dãy Himalaya, các khu rừng của bang Karen vươn tới hai bờ sông Irrawady.
Tôi đến đây vì lòng ngưỡng mộ của tôi đối với trường đại học này. Chính ở nơi đây, tại ngôi trường này, cuộc phản đối chế độ thực dân đầu tiên đã được tổ chức. Chính ở nơi đây, Aung San đã biên soạn một tạp chí trước khi lãnh đạo phong trào độc lập. Chính ở nơi đây, U Thant đã học được những con đường của thế giới trước khi dẫn dắt thế giới tại Liên Hiệp Quốc. Ở đây, việc học tập nghiên cứu đã phát triển mạnh trong thế kỷ qua và sinh viên đứng lên đòi các quyền cơ bản của con người. Bây giờ, cuối cùng Quốc hội của các bạn đã thông qua một nghị quyết đem lại sức sống mới cho trường đại học này và nó phải giành lại sự vĩ đại của mình, bởi vì tương lai của đất nước này sẽ được xác định bằng việc giáo dục thế hệ trẻ.
Tôi đến đây vì lịch sử giữa hai nước chúng ta. Một thế kỷ trước, các nhà buôn và các nhà truyền giáo Mỹ đã đến đây tạo dựng các mối quan hệ về niềm tin, thương mại và tình hữu nghị. Và từ bên trong các biên giới này trong chiến tranh thế giới thứ II, các phi công của chúng tôi đã bay tới Trung Quốc và nhiều binh lính của chúng tôi đã hy sinh mạng sống của họ. Cả hai nước chúng ta đều từ Đế quốc Anh thoát ra, và Mỹ là một trong những nước đầu tiên công nhận Liên minh độc lập Miến Điện. Chúng tôi tự hào đặt một Trung tâm Mỹ tạiRangoon và xây dựng các trao đổi qua lại với các trường học như thế này. Và qua nhiều thập kỷ của sự khác biệt, người Mỹ đã thống nhất trong tình cảm của mình đối với đất nước người dân này.
Trên hết, tôi đến đây vì niềm tin vào phẩm giá con người của Mỹ. Trong nhiều thập kỷ qua, hai nước chúng ta đã trở thành người xa lạ. Nhưng hôm nay, tôi có thể nói với bạn rằng chúng tôi luôn luôn vẫn hy vọng về người dân của đất nước này, về các bạn. Các bạn đã cho chúng tôi hy vọng và chúng tôi chứng kiến lòng can đảm của các bạn.
Chúng tôi thấy các nhà hoạt động mặc đồ trắng tới thăm gia đình các tù nhân chính trị vào chủ nhật và các nhà sư mặc áo vàng (saffron) biểu tình một cách ôn hòa trên đường phố. Chúng tôi được biết những người dân bình thường đã tổ chức các đội cứu trợ để ứng phó với một cơn bão, và được nghe tiếng nói của các sinh viên và nhịp đập của các nghệ sĩ hip-hop thể hiện tiếng nói tự do. Chúng tôi cũng biết những người lưu vong và người tị nạn không bao giờ mất liên lạc với gia đình hoặc quê quán của họ. Và chúng tôi được gợi cảm hứng từ phẩm giá kiên cường của Daw Aung San Suu Kyi, khi bà chứng minh rằng không có con người nào thực sự có thể bị bỏ tù nếu hy vọng còn cháy bỏng trong trái tim họ.
Khi tôi nhậm chức tổng thống, tôi đã gửi một thông điệp tới những chính quyền cai trị bằng sự sợ hãi. Tôi đã nói, trong bài phát biểu mở đầu, “Chúng tôi sẽ chìa tay ra nếu quý vị sẵn sàng thả lỏng nắm tay của quý vị”. Và hơn một năm rưỡi qua, một sự chuyển đổi nhanh chóng đã bắt đầu, khi một chế độ độc tài trong năm thập kỷ qua đã nới lỏng sự kìm kẹp của mình. Dưới quyền Tổng thống Thein Sein, mong muốn thay đổi đã được đáp ứng bởi một chương trình cải cách. Hiện nay một lãnh đạo dân sự đang đứng đầu chính phủ, và Quốc hội đang khẳng định chính mình. Liên đoàn Quốc gia vì Dân chủ vốn từng bị đặt ra ngoài vòng pháp luật, đã đứng lên trong cuộc bầu cử, và bà Aung San Suu Kyi là một đại biểu Quốc hội. Hàng trăm tù nhân lương tâm đã được trả tự do, và lao động cưỡng bức đã bị cấm. Các thỏa thuận ngừng bắn bước đầu đã đạt được với quân đội các nhóm sắc tộc, và các luật mới tạo điều kiện cho một nền kinh tế cởi mở hơn.
Vì thế, hôm nay, tôi đến để giữ lời hứa của mình và mở rộng bàn tay thân hữu. Bây giờ nước Mỹ đã có Đại sứ tại Rangoon, cấm vận đã được nới lỏng, và chúng tôi sẽ giúp xây dựng lại một nền kinh tế có thể tạo ra cơ hội cho người dân, và có tác dụng như là một động cơ tăng trưởng cho thế giới. Nhưng cuộc hành trình đáng chú ý này chỉ mới bắt đầu, và có nhiều điều phải đi xa hơn nữa. Cải cách được đưa ra từ phía trên cùng của xã hội phải đáp ứng nguyện vọng của những công dân hợp thành nền tảng của nó. Những đóm lửa lung linh của sự tiến bộ mà chúng ta đã thấy không phải bị tắt đi – chúng phải được làm sáng thêm, chúng phải trở thành một sao Bắc đẩu soi sáng cho mọi người dân của đất nước này.
Và thành công của các bạn trong nỗ lực đó là quan trọng đối với Hoa Kỳ, cũng như đối với tôi. Mặc dù chúng ta ở những nơi khác nhau, chúng ta cùng có những giấc mơ chung: được chọn lựa các lãnh đạo của chúng ta, được sống hòa bình với nhau, được hưởng một nền giáo dục và có một cuộc sống tốt, yêu thương gia đình và cộng đồng của chúng ta. Đó là lý do tại sao tự do không phải là một ý tưởng trừu tượng, tự do chính là điều làm cho tiến bộ loài người có thể xảy ra- không chỉ tại các thùng phiếu, nhưng trong cuộc sống hàng ngày của chúng ta.
Franklin Delano Roosevelt, một trong những Tổng thống vĩ đại nhất của Mỹ, đã hiểu rõ sự thật này. Ông xác định cứu cánh của Mỹ là điều gì đó nhiều hơn chỉ quyền bỏ phiếu. Ông hiểu dân chủ không chỉ là việc đi bầu. Ông kêu gọi thế giới nắm lấy bốn quyền tự do cơ bản: tự do ngôn luận, tự do thờ phượng, (tự do) thoát khỏi sự bức bách của nhu cầu vật chất, và (tự do) thoát khỏi sự sợ hãi. Bốn quyền tự do này củng cố lẫn nhau, và bạn không thể hoàn toàn thực hiện một mà không thực hiện tất cả chúng.
Vì vậy, đó là tương lai mà chúng ta tìm kiếm cho chính mình, và cho tất cả mọi người. Và đó là những gì tôi muốn nói tới với bạn ngày hôm nay.
Trước tiên, chúng tôi tin vào quyền tự do bày tỏ để tiếng nói của những người dân bình thường, có thể được nghe thấy, và các chính phủ phản ánh ý chí của họ – ý chí của nhân dân.
Tại Hoa Kỳ, hơn hai thế kỷ, chúng tôi đã làm hết sức mình để giữ lời hứa này cho tất cả các công dân của chúng tôi – giành được tự do cho những người bị bắt làm nô lệ, mở rộng quyền bầu cử cho phụ nữ và người Mỹ gốc châu Phi, bảo vệ các quyền của người lao động được có tổ chức.
Và chúng tôi nhận ra rằng không có hai quốc gia nào đạt được những quyền đó theo đúng cùng một cách, nhưng việc đất nước của bạn sẽ mạnh hơn nếu biết dựa trên sức mạnh của toàn dân là không có gì nghi vấn. Đó là cái cho phép các quốc gia thành công. Đó là cái mà cải cách đã bắt đầu làm.
Thay vì bị đàn áp, quyền của người dân được tu tập với nhau bây giờ phải được tôn trọng đầy đủ. Thay vì bị kiềm chế, bức màn kiểm duyệt các phương tiện truyền thông phải tiếp tục được tháo dỡ  Và khi các bạn thực hiện các bước này, các bạn có thể dẫn tới sự tiến bộ. Thay vì bị lờ đi, các công dân phản đối việc xây dựng đập Myitsone đã được lắng nghe. Thay vì bị đặt ra ngoài vòng pháp luật, các đảng phái chính trị đã được phép tham gia. Các bạn có thể thấy tiến bộ đã được thực hiện. Như một cử tri đã nói trong các cuộc bầu cử quốc hội ở đây, “Cha mẹ và ông bà của chúng tôi chờ đợi điều này, nhưng không bao giờ thấy nó tới”. Và bây giờ bạn có thể nhìn thấy nó. Bạn có thể nếm mùi vị của tự do.
Và để bảo vệ tự do của tất cả các cử tri, những người nắm quyền phải chấp nhận những ràng buộc. Đó là những gì thể chế của Mỹ được thiết kế để làm. Hiện giờ, Mỹ có thể có quân đội mạnh nhất thế giới, nhưng nó phải chịu sự kiểm soát dân sự. Trên cương vị Tổng thống Hoa Kỳ, tôi đưa ra quyết định để quân đội thực hiện, chứ không phải ngược lại. Là Tổng thống và Tổng tư lệnh, tôi có trách nhiệm đó bởi vì tôi chịu trách nhiệm đối với nhân dân.
Bây giờ, ngược lại, với tư cách Tổng thống, tôi không thể chỉ việc áp đặt ý chí của tôi lên Quốc hội – Quốc hội Hoa Kỳ – mặc dù đôi khi tôi ước mình có thể làm điều đó. Ngành lập pháp có quyền hạn riêng và đặc quyền riêng của nó, và do đó, họ kiểm soát quyền lực của tôi và cân bằng quyền lực của tôi. Tôi bổ nhiệm một số quan toà, nhưng tôi không thể bảo cho họ phán quyết như thế nào, bởi vì tất cả mọi người ở Mỹ từ một đứa bé đang sống trong nghèo đói cho tới tôi, Tổng thống Hoa Kỳ – đều bình đẳng trước pháp luật. Và một quan toà có thể đưa ra quyết định về việc liệu tôi có tôn trọng luật pháp hay vi phạm pháp luật. Và tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm trước luật đó.
Và tôi mô tả hệ thống của chúng tôi tại Hoa Kỳ bởi vì đó là cách các bạn phải vươn tới cho tương lai mà bạn xứng đáng được hưởng – một tương lai trong đó dù chỉ một tù nhân lương tâm cũng là quá nhiều. Bạn cần phải vươn tới một tương lai ở đó pháp luật là mạnh hơn so với bất kỳ nhà lãnh đạo đơn lẻ nào, bởi vì nó chịu trách nhiệm đối với nhân dân. Các bạn cần phải vươn tới một tương lai mà không có trẻ em nào bị biến thành một người lính và không có phụ nữ nào bị bóc lột, và trong đó luật pháp bảo vệ họ ngay cả khi họ đang dễ bị nguy khốn, ngay cả khi họ yếu đuối, một tương lai trong đó an ninh quốc gia được củng cố bởi một quân đội phục vụ dưới quyền chỉ huy dân sự và Hiến pháp đảm bảo rằng chỉ có những người do dân bầu mới có thể cai trị.
Trên hành trình đó, Mỹ sẽ nâng đỡ các bạn từng bước trên đường- bằng cách sử dụng sự trợ giúp của chúng tôi để làm xã hội dân sự mạnh lên, bằng cách lôi kéo quân đội của các bạn nâng cao tính chuyên nghiệp và quyền con người, và bằng cách hợp tác với các bạn khi các bạn nối kết sự tiến bộ của các bạn hướng tới dân chủ với phát triển kinh tế. Vì vậy, thúc đẩy cuộc hành trình đó sẽ giúp bạn theo đuổi quyền tự do thứ hai – niềm tin rằng tất cả mọi người cần được (tự do) thoát khỏi sự thúc bách bởi các nhu cầu vật chất.
Đánh đổi ngục tù của sự không quyền lực bằng nỗi đau của một dạ dày trống rỗng là chưa tương xứng. Nhưng lịch sử cho thấy rằng các chính phủ của dân, do dân và vì dân là mạnh hơn rất nhiều trong việc tạo ra sự thịnh vượng. Và đó là quan hệ đối tác mà chúng tôi tìm kiếm với các bạn.
Khi những người bình thường có tiếng nói về tương lai của họ, thì đất của bạn không dễ bị tướt đoạt. Và đó là lý do tại sao cải cách phải đảm bảo rằng người dân của quốc gia này có thể có hầu hết những quyền sở hữu cơ bản đó – quyền sở hữu mảnh đất mà các bạn sống trên đó và làm việc trên đó.
Khi tài năng các bạn được cỡi trói, thì cơ hội sẽ được tạo ra cho tất cả mọi người. Mỹ đang bãi bỏ lệnh cấm các công ty kinh doanh tới làm ăn ở đây, và Chính phủ các bạn đã bãi bỏ các hạn chế về đầu tư và đã thực hiện các bước mở cửa nền kinh tế. Và bây giờ, khi nhiều của cải hơn đổ vào bên trong biên giới của các bạn, chúng tôi hi vọng và mong rằng nó sẽ nâng nhiều người lên hơn. Nó không thể chỉ giúp cho những người tầng lớp trên. Nó phải giúp cho tất cả mọi người. Và kiểu tăng trưởng kinh tế đó, tất cả mọi người trong đó đều có cơ hội – nếu bạn làm việc chăm chỉ, bạn có thể thành công – đó là cái làm một nước chuyển dịch nhanh chóng khi nó đi tới phát triển.
Tuy nhiên, kiểu tăng trưởng đó chỉ có thể được tạo ra nếu tham nhũng bị bỏ lại phía sau. Để đầu tư dẫn đến cơ hội, cải cách phải thúc đẩy ngân sách minh bạch và công nghiệp do tư nhân làm chủ.
Lãnh đạo bằng nêu gương, Mỹ khẳng định rằng các công ty của chúng tôi đáp ứng các tiêu chuẩn cao về sự cởi mở và minh bạch nếu họ làm ăn ở đây. Và chúng tôi sẽ làm việc với các tổ chức như Ngân hàng Thế giới để trợ giúp các doanh nghiệp nhỏ và thúc đẩy một nền kinh tế cho phép các doanh nghiệp, doanh nhân nhỏ phát triển mạnh và cho phép người lao động giữ lấy những gì họ kiếm được. Và tôi rất hoan nghênh quyết định mới đây của chính phủ các bạn tham gia vào tổ chức mà chúng tôi gọi là Quan hệ đối tác Chính phủ mở rộng của chúng tôi, để công dân có thể kì vọng tính chịu trách nhiệm và biết được chính xác các khoản tiền được chi tiêu như thế nào và hệ thống chính phủ vận hành ra sao.
Trên hết, khi tiếng nói của các bạn được chính phủ nghe thấy, có nhiều khả năng là các nhu cầu cơ bản của các bạn sẽ được đáp ứng. Và đó là lý do tại sao cải cách phải vươn tới cuộc sống hàng ngày của những người đang đói và những người đang bệnh, và những người sống không có điện, nước. Và ở đây, nước Mỹ cũng sẽ thực hiện phần của mình trong việc hợp tác với cácbạn.
Hôm nay, tôi tự hào thành lập lại phái bộ USAID của chúng tôi ở đất nước này, đó là cơ quan hướng dẫn phát triển của chúng tôi. Và Hoa Kỳ muốn làm một đối tác trong việc giúp đất nước này vốn từng là vựa lúa của châu Á, tái lập năng lực nuôi sống người dân, chăm sóc người bệnh, giáo dục trẻ em, và xây dựng thể chế dân chủ khi các bạn tiếp tục con đường cải cách.
Đất nước này nổi tiếng với nguồn tài nguyên thiên nhiên, và chúng phải được bảo vệ chống lại khai thác bừa bãi. Và chúng ta hãy nhớ rằng trong một nền kinh tế toàn cầu, nguồn tài nguyên lớn nhất của một nước là người dân. Vì vậy, qua việc đầu tư vào các bạn, quốc gia này có thể mở cánh cửa cho sự thịnh vượng hơn thêm nhiều – bởi vì mở khóa tiềm năng của một quốc gia phụ thuộc vào việc trang bị năng lực cho tất cả mọi người, đặc biệt là những người trẻ.
Đúng như giáo dục là chìa khóa cho tương lai của nước Mỹ, nó cũng sẽ là chìa khóa cho tương lai của các bạn. Và vì vậy chúng tôi mong muốn hợp tác với các bạn, như chúng tôi đã và đang làm với nhiều nước láng giềng của các bạn, để mở rộng cơ hội và đào sâu thêm các trao đổi qua lại giữa các sinh viên của chúng ta. Chúng tôi muốn sinh viên từ đất nước này đi đến Hoa Kỳ học hỏi chúng tôi, và chúng tôi muốn sinh viên Mỹ đến đây học hỏi các bạn.
Và sự thật này dẫn tôi đến quyền tự do thứ ba mà tôi muốn thảo luận: sự tự do thờ phượng – tự do thờ phượng như các bạn muốn, và quyền của các bạn đối với phẩm giá con người cơ bản.
Đất nước này, giống như đất nước của tôi, được thiên nhiên phú cho sự đa dạng. Không phải ai cũng trông giống nhau. Không phải tất cả mọi người đến từ cùng một khu vực. Không phải tất cả mọi người thờ phượng theo cùng một cách. Tại các thành phố và thị trấn của các bạn, có đền, chùa, nhà thờ [đạo Ki tô] và nhà thờ đạo Hồi đứng cạnh nhau. Hơn một trăm nhóm sắc tộc đã là một phần của câu chuyện của các  bạn. Tuy nhiên, trong các biên giới này, chúng tôi đã nhìn thấy một số trong các cuộc nổi dậy kéo dài nhất thế giới, chúng đã làm mất vô số mạng sống và xé rời nhiều gia đình và cộng đồng , và đứng chắn trên con đường phát triển.
Không có quá trình cải cách nào thành công mà không có hòa giải dân tộc. (Vỗ tay) Bây giờ các bạn có một thời khắc cơ hội đáng kể để chuyển các cuộc ngừng bắn thành một giải pháp lâu dài, và theo đuổi hòa bình ở nơi mà các mâu thuẫn vẫn còn nán lại, kể cả ở bang Kachin. Những nỗ lực này phải dẫn đến một nền hòa bình công chính và lâu dài hơn, bao gồm cả việc trợ giúp nhân đạo cho những người có nhu cầu, và một cơ hội cho những người di tản trở về quê.
Hôm nay, chúng ta nhìn vào vụ bạo động gần đây tại bang Rakhine vốn đã gây ra quá nhiều đau khổ, và chúng ta thấy sự nguy hiểm của tình trạng căng thẳng tiếp tục ở đó. Đã quá lâu, người dân của bang này, kể cả sắc dân Rakhine, phải đối mặt với cái nghèo và sự khủng bố nghiền nát. Nhưng không có lý do cho bạo lực đối với người dân vô tội. Và người Rohingya giữ cho chính mình – giữ bằng chính họ cùng một phẩm giá như các bạn, và tôi giữ.
Hòa giải dân tộc sẽ cần thời gian, nhưng vì lợi ích của nhân loại chung của chúng ta, và vì tương lai của đất nước này, cần phải ngăn chặn sự kích động và ngăn chặn bạo lực. Và tôi hoan nghênh việc chính phủ cam kết sẽ giải quyết các vấn đề về sự bất công và tinh thần trách nhiệm, và tiếp cận trợ giúp nhân đạo và quyền công dân. Đó là một tầm nhìn mà thế giới sẽ ủng hộ khi các bạn tiến về phía trước.
Mọi quốc gia đều vật vã trong xác định quyền công dân. Mỹ đã có cuộc tranh luận lớn về những vấn đề này, và những cuộc tranh luận đó vẫn tiếp tục cho đến ngày nay, bởi vì chúng tôi là một quốc gia của những người nhập cư – những người đến từ mọi nơi của thế giới. Nhưng những gì chúng tôi đã học được ở Mỹ là có một số nguyên tắc mang tính phổ quát, áp dụng cho tất cả mọi người dù bạn trông ra sao, dù bạn đến từ đâu, dù bạn đang theo tôn giáo nào. Quyền của người được sống mà không có các mối đe dọa rằng gia đình của họ có thể bị tổn hại hoặc nhà ở của họ có thể bị đốt cháy chỉ vì họ là một ai đó hoặc đến từ một nơi nào đó.
Chỉ có người dân của đất nước này cuối cùng có thể định nghĩa sự hợp nhất của các bạn, có thể định nghĩa một công dân của đất nước này có nghĩa là gì. Nhưng tôi có niềm tin rằng khi các bạn làm điều đó các bạn có thể nhận được sự đa dạng này như là một điểm mạnh chứ không phải là một điểm yếu. Đất nước của bạn sẽ mạnh hơn vì có nhiều nền văn hóa khác nhau, nhưng các bạn phải nắm bắt cơ hội đó. Các bạn phải nhận ra thế mạnh đó.
Tôi nói điều này bởi vì đất nước của tôi và cuộc sống của riêng tôi đã dạy cho tôi về sức mạnh của sự đa dạng. Hoa Kỳ là một quốc gia của những người theo đạo Kitô, người Do Thái, người đạo Hồi, đạo Phật, đạo Ấn và người không có đạo. Câu chuyện của chúng tôi được định hình bằng mọi ngôn ngữ, làm giàu bằng mọi nền văn hóa. Chúng tôi có những người có gốc gác từ mọi miền trên thế giới. Chúng tôi đã nếm trải vị cay đắng của cuộc nội chiến và sự phân biệt, nhưng lịch sử của chúng tôi cho chúng tôi thấy rằng sự thù hận trong lòng con người có thể vơi đi, các lằn ranh giữa các chủng tộc và các bộ tộc sẽ phai dần. Và những gì còn lại là một sự thật đơn giản: e pluribus unum [từ nhiều thành một]- đó là những gì chúng tôi nói ở Mỹ. Từ số nhiều đó, chúng tôi hợp thành một quốc gia và chúng tôi làm thành một dân tộc. Và sự thật đó , lặp đi lặp lại, làm cho sự hợp nhất của chúng tôi mạnh mẽ hơn. Nó đã làm cho đất nước chúng tôi mạnh mẽ hơn. Nó là một phần trong những cái đã làm nước Mỹ vĩ đại.
Chúng tôi đã sửa đổi Hiến pháp để mở rộng các nguyên tắc dân chủ mà chúng tôi trân quý. Và tôi đứng trước các bạn hôm nay với cương vị Tổng thống của quốc gia mạnh nhất trên trái đất, nhưng thừa nhận rằng màu da của tôi đã từng bị từ khước quyền bầu cử. Và như thế điều đó sẽ cho bạn một ý thức nào đó rằng nếu đất nước của chúng tôi có thể vượt qua sự khác biệt thì các bạn cũng có thể như thế. Mỗi một con người bên trong các biên giới này là một phần của câu chuyện của các bạn, và các bạn nên nắm giữ điều đó. Đó không phải là một nguồn làm yếu kém, đó là một nguồn sức mạnh – nếu bạn nhận ra nó.
Và điều đó dẫn tôi đến quyền tự do cuối cùng mà tôi sẽ thảo luận ngày hôm nay, và đó là quyền của tất cả mọi người được sống (tự do) thoát khỏi sự sợ hãi.
Trong nhiều cách, sợ hãi là thế lực chặn giữa con người và những ước mơ của họ. Sợ xung đột và các loại vũ khí chiến tranh. Sợ một tương lai khác lạ với quá khứ. Sợ những thay đổi sắp xếp lại trật tự xã hội và nền kinh tế của chúng ta. Sợ những người trông có vẻ khác ta, hoặc đến từ một nơi khác lạ, hoặc thờ phượng theo một cách khác. Trong một vài giai đoạn đen tối nhất, lúc Aung San Suu Kyi bị cầm tù, bà đã viết một khái luận về (tự do) thoát khỏi sự sợ hãi. Bà ấy nói sợ mất mát làm hư hỏng những người nắm lấy nó – “Sợ mất quyền lực làm hủ bại những người sử dụng nó, và sợ bị trừng phạt quyền lực làm đồi bại những ai phụ thuộc quyền lực”
Đó là nỗi sợ hãi mà bạn có thể để lại đằng sau. Chúng ta thấy rằng cơ hội ở các nhà lãnh đạo đang bắt đầu hiểu rằng quyền lực đến từ việc thoả mãn những hi vọng của dân, chứ không phải những sợ hãi của dân. Chúng tôi nhìn thấy điều đó ở những công dân khẳng định rằng lần này phải khác, rằng lần này thay đổi sẽ đến và sẽ tiếp diễn. Như bà Aung San Suu Kyi đã viết: “Sợ không phải là trạng thái tự nhiên của con người văn minh.” Tôi tin điều đó. Và hôm nay, các bạn đang cho thế giới thấy rằng sự sợ hãi không phải là trạng thái tự nhiên của cuộc sống ở đất nước này.
Đó là lý do tại sao tôi ở đây. Đó là lý do tại sao tôi đến Rangoon. Và đó là lý do tại sao những gì xảy ra ở đây là rất quan trọng – không những đối với khu vực này mà còn đối với cả thế giới. Bởi vì bạn đang bước vào một cuộc hành trình có khả năng truyền cảm hứng cho rất nhiều người. Đây là một thử nghiệm liệu một quốc gia có thể chuyển tới một vị thế tốt đẹp hơn.
Hoa Kỳ là một quốc gia Thái Bình Dương, và chúng tôi thấy tương lai của chúng tôi cũng ràng buộc với những quốc gia và các dân tộc này ở phía Tây của chúng tôi. Và khi nền kinh tế của chúng tôi hồi phục, chính đây là nơi mà chúng tôi tin rằng chúng tôi sẽ tìm thấy sự tăng trưởng to lớn. Khi chúng tôi kết thúc hai cuộc chiến tranh đã chi phối chính sách đối ngoại của chúng tôi trong một thập kỷ, khu vực này sẽ là một trọng tâm cho những nỗ lực của chúng tôi để xây dựng một nền hòa bình thịnh vượng.
Ở đây trong khu vực Đông Nam Á, chúng tôi nhìn thấy tiềm năng cho sự hội nhập giữa các quốc gia và người dân. Và với cương vị Tổng thống, tôi đã nắm lấy ASEAN vì lý do vượt ngoài thực tế là tôi đã sống một khoảng thời thơ ấu của tôi tại khu vực này, ở Indonesia. Bởi vì với ASEAN, chúng tôi thấy các nước đang trên đà chuyển tới- các nước đang lớn mạnh, và các nền dân chủ đang nổi lên; các chính phủ đang hợp tác nhau; tiến bộ đang xây dựng trên sự đa dạng chạy khắp các đại dương, các đảo, các cánh rừng và các thành phố, các dân tộc thuộc mọi chủng tộc và mọi tôn giáo. Đây là những gì thế kỷ 21 nên giống như thế nếu chúng ta có can đảm bỏ qua một bên sự khác biệt của chúng ta và bước tới với một ý thức quan tâm lẫn nhau và tôn trọng lẫn nhau.
Và ở đây tại Rangoon, tôi muốn gửi một thông điệp cho khắp châu Á: Chúng ta không cần phải được xác định bởi các ngục tù của quá khứ. Chúng ta cần phải nhìn về tương lai. Đối với lãnh đạo của Bắc Triều Tiên, tôi đã đưa cho một sự chọn lựa: hãy dẹp bỏ vũ khí hạt nhân và chọn con đường hòa bình và tiến bộ. Nếu quý vị làm như thế thì quý vị sẽ thấy có một bàn tay mở rộng từ Hoa Kỳ.
Vào năm 2012, chúng ta không cần phải bám vào sự phân chia Đông, Tây, Nam, Bắc. Chúng tôi hoan nghênh sự trỗi dậy hòa bình của Trung Quốc, láng giềng phía Bắc của các bạn, và Ấn Độ, láng giềng phía Tây của các bạn. Liên Hiệp Quốc – Hoa Kỳ sẽ làm việc với bất kỳ quốc gia nào, dù lớn hay nhỏ, muốn đóng góp cho một thế giới hòa bình hơn và thịnh vượng hơn, công chính hơn và tự do hơn. Và Hoa Kỳ sẽ là một người bạn với bất kỳ quốc gia nào tôn trọng các quyền của công dân mình và có trách nhiệm về luật pháp quốc tế.
Đó là đất nước, đó là thế giới mà bạn có thể bắt đầu xây dựng ở đây tại thành phố lịch sử này. Quốc gia này vốn bị quá cô lập có thể cho thế giới thấy sức mạnh của một khởi đầu mới, và chứng minh một lần nữa rằng cuộc hành trình tới dân chủ luôn đi đôi với phát triển. Tôi nói điều này trong khi biết rằng vẫn còn có vô số người ở đất nước này, những người không được hưởng những cơ hội mà nhiều bạn ngồi đây được hưởng. Có hàng chục triệu người sống không có điện. Có những người tù lương tâm vẫn đang chờ đợi được thả ra. Có những người tị nạn và di tản trong các trại mà ở đó hi vọng vẫn còn là cái gì đó nằm ở chân trời xa xôi.
Hôm nay, tôi nói với các bạn, và tôi nói với tất cả mọi người có thể nghe thấy tiếng nói của tôi – rằng Hoa Kỳ ở với các bạn, kể cả những người đã bị lãng quên, những người bị tước đoạt, những người đang bị tẩy chay, những người nghèo khổ. Chúng tôi mang câu chuyện của các bạn trong đầu của chúng tôi và hi vọng của các bạn trong tim của chúng tôi, bởi vì trong thế kỷ 21 với sự lan toả của công nghệ và việc phá vỡ các rào cản, tuyến đầu của tự do nằm bên trong phạm vi các quốc gia và các cá nhân, không chỉ nằm giữa chúng.
Như một cựu tù nhân đã nêu ra trong nói chuyện với đồng bào của ông, “Chính trị là công việc của các bạn. Nó không chỉ dành cho [các] nhà chính trị”. Và chúng tôi có một thành ngữ ở Hoa Kỳ rằng văn phòng quan trọng nhất trong một nền dân chủ là văn phòng công dân – không phải Tổng thống, Chủ tịch Quốc hội, mà là công dân. (Vỗ tay)
Vì vậy, cuộc hành trình này có thể có vẻ bất thường và khó khăn và đầy thử thách và đôi khi bực bội  nhưng cuối cùng, các bạn, các công dân của đất nước này, là những người phải xác định tự do có nghĩa là gì. Các bạn là những người sẽ phải nắm bắt tự do, bởi vì một cuộc cách mạng thực sự của tinh thần bắt đầu trong mỗi trái tim của chúng ta. Nó đòi hỏi các loại can đảm mà rất nhiều các nhà lãnh đạo của bạn đã thể hiện.
Con đường phía trước sẽ được đánh dấu bởi những thách thức rất lớn, và sẽ có những người chống lại sức mạnh của sự thay đổi. Nhưng tôi đứng đây với lòng tự tin rằng những gì đang xảy ra ở đất nước này là không thể đảo ngược, và ý chí của người dân có thể nâng đất nước này lên và tạo nên một ví dụ tuyệt vời cho thế giới. Và các bạn sẽ có Hoa Kỳ là một đối tác với các bạn trên cuộc hành trình dài đó. Vậy, cezu tin bad de. [Xin cám ơn các bạn] (Vỗ tay).
Cảm ơn các bạn. (Vỗ tay).
Rangoon, Miến Điện
Người dịch: Huỳnh Phan

Đại cục?



Đại cục, tiểu cục là gì?
Có phải “cặn bã” thải đi vì thừa?
Tại sao Quốc Hội “dạ, thưa”?
Tại sao kính cẩn kẻ vừa giết ta?
Tại sao nghe Tập ba hoa?
Ve vãn dụ ngọt, “gen hòa” từ xưa?

Bao trận chiến vẫn chưa mở mắt?
Để cho Tập bày đặt dậy răn
Phải “kiên trì” giết dần dân
Khi xong “đại cục” sẽ gần bằng Trung

Sự khinh bỉ cũng danh lừng
Thế giới phỉ nhổ, quay lưng cười thầm
40 năm, kinh tế âm
Chấp nhận Quốc nhục, ôm chầm kẻ gian


Gửi bọn Việt gian bán nước

Hình minh họa lấy trên Internet

Một lũ tôi đòi hại dân bán nước
Đang cuồng điên bênh Trung Quốc đánh dân
Gây sự hành hung, trái, phải chẳng phân
Mặc Quốc nhục, trần thân làm trâu ngựa
Trơ trẽn, thối nát không còn thuốc chữa
Chu như chó đói, ngụp giữa phân Trung
Vu khống, lừa bịp, thoá mạ không ngừng
Những người con dám thẳng lưng vì nước
Ngậm mõm lại, hỡi bọn phản quốc!
Bán lương tâm, chúng bay được cái chi?
Xương máu cha ông, lũ lợn coi ra gì?
Khi khom lưng đỡ bước đi hầu Tập?
Khi vung tay phang vào dân tới tấp
Quên bọn Tầu đang tranh chấp Biển Đông
Ngăn cản dân ta quyết chí đồng lòng
Phản đối chúng, âm mưu hòng chiếm hết
Đời con người, ai cũng một lần chết

Thà chết vinh hơn sống nhục ngàn năm.

Sonntag, 22. November 2015

Ai hại dân bán nước?

TSB vốn nhậy cảm, trước kia chỉ thích thơ tình, nhưng cũng rất dễ rung động với mọi chuyện xảy ra quanh mình. Vì vậy, cũng hay lang thang sang các Blog khác, thấy áng thơ, câu chuyện nào hay, xúc động, hoặc tấm ảnh nào tạo được cảm xúc, đều phóng tác vài câu. Mình vốn yêu quê hương, Tổ quốc và cả thế giới này.

Hình minh họa từ Internet


Song những câu hỏi được chắt lọc từ cuộc sống, từ cung cách của các lãnh đạo VN, từ những thực tế đau lòng được phơi trần rõ nét, và khoảng cách giầu - nghèo chênh lệch quá xa nơi quê nhà.... cho dù chính phủ luôn tuyên bố "thành tích giảm nghèo" thành công bằng bao nhiêu thứ quĩ của các tổ chức quốc tế và từ những tấm lòng hảo tâm.
Song sau 40 năm thống nhất, Việt Nam nằm dưới ngọn cờ lãnh đạo của riêng ĐCS, tại sao Đất nước mình giờ đây lại lâm vào cảnh lệ thuộc TQ gần như hoàn toàn thế này? Tại sao nạn tham nhũng tràn lan, không thể tiêu diệt? Nạn côn đồ, trấn lột, giết người, đĩ điếm, buôn lậu.... càng ngày càng công khai, và lan rộng? CA thì bị dân ghét như bọn cướp ngày, họ sợ vào đồn CA vì nạn "tự tử" hay "đột tử" trong đồn CA đã lên tới con số báo động.
Họ cố tình buộc dân quên đi xương máu và mục đích của cha ông ta xưa là: Diệt giặc ngoại xâm, giành độc lập toàn vẹn lãnh thổ, xây dựng CHNX không có kẻ giầu, người nghèo, không có cảnh áp bức, người bóc lột người, dân giầu, nước mạnh, xã hội an bình, tính mạng con người được trân trọng, đảm bảo.....
Ai đã làm cho dân VN vô cảm với vận mệnh của dân tộc, Tổ quốc lúc Biển Đông đang bị TQ tiến hành chiếm đoạt hoàn toàn này? Ai? Ai có tội với dân tộc này?
Không thể khi chiến thắng thì ĐCSVN vơ hết công lao, quyền và lợi. Còn khi Tổ quốc lâm nguy, thì đổ tại "hoàn cảnh", tại "dân trí thấp", tại "thế lực thù địch", tại "Phản động", "diễn tiến hòa bình"....
Chính TQ đã và đang "diễn tiến hòa bình" để chiếm trọn VN không cần tiếng súng. 
Chính bọn quan tham nhũng, bọn a dua cố tình đánh đập, chửi bới, bịt miệng dân, cấm dân bày tỏ lòng yêu nước, biểu tình chống TQ xâm lược bằng nhiều lý do, là bọn phản động, tay sai bán nước, hại dân. 
Chính bọn coi rẻ nhân dân, nhưng đi họp toàn ngủ gật, khi biểu quyết, chẳng cần suy nghĩ cho dân, cho nước, sợ mất ghế, bấm "đồng ý" đến 98% hay 100% những nghị quyết trái lòng dân mới là bọn hèn nhát, ngu ngốc, tham quyền cố vị đáng bị khinh bỉ.

Phòng khách nhà cựu Tổng bí thư Nông Đức Mạnh

Ai hèn mạt, hại dân bán nước?
Cúi đầu nịnh Trung, bội ước tổ tiên?
Xã Hội Chủ Nghĩa lãnh đạo tham quyền
Vơ vét tài nguyên, móc tiền tham nhũng?
Ai giết dân máu chảy thành vũng?
Cướp đất, phá nhà, hiếp những trẻ thơ?
Ai bắt dân ngu, đội giặc lên thờ? 
Ăn cắp tiền dân, nuôi côn đồ làm loạn?
Để chúng tung hoành tha hồ khốn nạn?
Phá cuộc Tưởng niệm, ngăn cản nhân dân
Ghi công liệt sĩ vì nước quên thân
Chống Tầu khựa và tay chân gian ác?
Ai lừa dối dân, cố tình xuyên tạc
Vì "tình anh em" đổi chác Hoàng - Trường Sa?
Ai để chúng giết bộ đội Gạc Ma?
Ai rước tướng cướp vào nhà dầy mả tổ?
Tội ác từng ngày đang sờ sờ đó
Phủ phục hầu Trung, đổ vấy cho người
Lôi quá khứ cố đậy nỗi nhục thôi
Hướng về Mỹ, Đảng đang ngồi chầu hẫu
Chờ TPP mong được lộc hậu
Cứu lúc khó khăn che giấu tội bất tài.
Ai gieo mầm ác? Phá hoại tương lai?
Ai đẩy con em trượt dài trong thác loạn?
Chỉ biết ăn chơi, khoe khoang, đánh bạn?
Học hành dốt nát, bán rẻ lương tâm
Vô trách nhiệm, mặc Tổ quốc thăng trầm
Ai hèn nhát lặng câm không dám nói?
Ai sợ mất quyền, trò bẩn đối chọi?
Bới móc nhau, hay chối tội, bao che?
Ai biến Quốc Hội thành một lũ hề?
Họp chỉ ngủ, nói như mê, như dại?
Ai “sợ vỡ bình”, giấu việc sai trái?
Ai tham sân si, đổ tại dân ngu?
Ai biến Phật giáo thành chốn loạn sư?
Tuyên truyền nuôi dưỡng mối thù dân tộc?
Ai coi thường dân như một bầy ngốc?
Tiếm hết mọi quyền, tự quyết độc tài?
Ai 40 năm cố tình làm sai?
Phản bội dân, trượt dài làm nô lệ?
Ai đẩy Tổ quốc sát bờ vực như thế?
Phải phụ thuộc Trung, để kiếm miếng ăn?
Ai luôn nói rằng, đất nước khó khăn
Xây trụ sở lớn biến thành nơi hưởng lạc?
Hàng trăm triệu tỷ dựng tượng của Bác?
Cố tình mị dân, che thác loạn đảo điên
Dấu mục đích chính,“dự án” để rút tiền
Bọn gian tham cứ ngang nhiên thụ hưởng
“Cán bộ” giầu sang, cháu con sung sướng
Mặc dân đen thành tướng cướp, hoặc tôi đòi
Mọi nỗi thống khổ, chỉ dân mình chịu thôi
Riêng Lãnh đạo Việt Nam 3 đời ăn không hết.

TSB

Mẹ dù rất già rồi vẫn phải còng lưng chạy chợ kiếm ăn. Ảnh lấy từ Internet

Bánh xích sắt của bọn cướp đất nhẫn tâm chèn lên thân xác môt người phụ nữ dám ngăn cản chúng
Ảnh lấy từ Internet

Trụ sở hoành tráng của Bình Dương
Trụ sở hoành tráng của Bình Dương. Ảng lấytừ báo Đất Việt

Những tượng đài tiền tỉ vừa hoàn thành đã xuống cấp - Ảnh 1
Tượng đài "Bà mẹ VN anh hùng" ở Quảng Nam, tỉnh nghèo nhất vừ xây xong đã xuống cấp trầm trọng, vì tiền bị "thất thoát"