Seiten

Sonntag, 29. Dezember 2013

Táo quân các bộ ở VN trình Sớ


TSB thấy bài Sớ này hay quá nên mang về cho các bạn cùng thưởng thức nhân dịp cuối năm, coi như là một cách tổng kết năm mà vui, lại biết chút về tình hình thời sự. TSB phải kiên nhẫn Kopie đủ 4 đoạn để các bạn tiện theo dõi.

Bài lấy từ link http://nguoivietdiendan.com/vi/news/Tho/Tao-Quan-cac-Bo-o-VN-trinh-so-1207/    của trang Người Việt Diễn Đàn



Táo Quân các Bộ ở VN trình sớ (Phần I - đã sửa lại)
Táo Quân các Bộ ở VN trình sớ 
Hãy cùng Tác giả tham dự buổi chầu dâng sớ của Táo các Bộ, Ngành tại Việt Nam. Điều thú vị và lạ là bài thơ này của tác giả mang đầy kịch tính, trong các cuộc đối thoại giữa các Táo và Ngọc Hoàng đã lột tả được phần nào thực trạng Việt Nam trong năm 2013 vừa qua. Và hãy cùng nghe lời phán của Ngọc Hoàng về công và tội của các Táo Quân. Mời bạn đọc cùng theo dõi. Bài thơ khá dài, chúng tôi xin chia ra đăng thành 4 đoạn.
Vào ngày 23.12 hàng năm, người VN thường có phong tục làm lễ tiễn Táo Quân lên chầu Ngọc Hoàng trên Thiên Đình và mong Táo nhà mình tâu lên những điều tốt đẹp, để năm sau được Ngọc Hoàng ban phước lành cho gia đạo an vui, lộc, tài vào đều đặn.
Đáng lý các Táo lên chầu trời mang theo bản sớ thật dài để tâu mọi chuyện nhân gian cho Ngọc Hoàng hay, nhưng vì năm 2013 tại Việt Nam đã có quá nhiều biến cố gây chấn động dư luận, tiếng oán thán và kêu oan thấu tận trời xanh. Không thể an vị chờ các Táo lên tâu trình, Ngọc Hoàng đã giả trang dân thường vi hành khắp nơi, tận mắt chứng kiến bao nỗi lầm than, nghe bao tiếng kêu oan, nhìn thấy cảnh dân tình bị đánh đập, các trẻ thơ bị hành hạ tàn nhẫn. Hậu quả của chính sách giáo dục tồi tệ, tạp nham, hổ lốn. Sự ảnh hưởng nhãn tiền cho cách dùng biện pháp „côn đồ trị“ của chính phủ. Đó cũng là hệ quả tất yếu từ chế độ độc quyền Đảng trị và sự áp đặt Hiến pháp sửa đổi như một cái vòng kim cô xiết chặt lên đầu nhân dân Việt Nam. Ngọc Hoàng đã ghi nhận tất cả và buổi chầu báo cáo của Táo quân các Bộ của Việt Nam trở thành buổi luận và kết tội những Táo gian tham, ác độc, vô tình, vô cảm trước nỗi đau đồng loại.

Tấu Táo Quân (Phần I - đã sửa lại theo bổ xung của Tác giả)



23 tháng chạp đến rồi
Táo Quân các Bộ lên trời trình tâu
Ngọc Hoàng cho phép vào chầu
Táo Quốc Phòng vội xin hầu trước tiên
Vừa chạm mặt, đã than phiền

-       Biển Đông “tầu lạ” triền miên tung hoành
     Chúng đâm tầu cá tan tành
     Cấm dân chài lưới, thôi đành nhịn ăn
     Hoàng Sa là nỗi trở trăn
     Trường Sa muốn giữ, khó khăn chất chồng!
     “Lưỡi bò” chúng nuốt Biển Đông
     Các nước phẫn nộ, ta không dám gàn
-       Tại sao để chúng làm càn?
     Sao không hiệp lực, đánh tan bọn này?
     “Tàu lạ” là tàu chi đây?
-       Để Táo Chính Phủ trình bầy thay tôi!
-       Vụ nổ thuốc súng sao rồi?
     Ai sẽ gánh chịu thiệt thòi cho dân?
-       Dạ, thưa việc đó không cần!
     Đền cho vài triệu, sẽ dần “ổn” thôi! (1)
-       Mạng người rẻ quá Táo ơi!
-       Giao thông còn tệ gấp mười lần tôi!

Táo Giao Thông, Ngọc Hoàng mời!
-       Tại sao tai nạn khắp nơi thế này?
   Tại sao báo cáo thì hay,
   Hứa hẹn thay đổi, mỗi ngày tồi thêm?!
   Công an móc túi dân đen,
   Giao thông mấy ngạch, được phen nợ vùi (2)
   Khắp nơi tham nhũng “lên đời”
   “Sập tiệm” nhà nước, tiền “trôi” túi nào?
   Máy bay sự cố lao đao
   Gẫy cánh, cháy quạt, rơi nhào tự do
   Hạ xuống bằng bụng – nguy to!(3)
   May sao không nổ thành tro - rồi đời.
   Táo Giao Thông chỉ gượng cười:
-       Dân kém ý thức, chứ tôi làm gì?
   Tai nạn chết lắm như ri
   Lễ cầu siêu có trụ trì là sư
   Hồn sẽ thoát tục từ từ
   Tiền thêm đầy túi, còn dư tiếng lành!(4)
   Công an – “lệ phí” cho nhanh
   Thông đường, kẻo tắc hóa thành hại ta
   Mượn tiền chung, để xây nhà (5)
   Có đâu “tham nhũng” mà la lối hoài?!
   Máy bay cũ, nên “gẫy tai”
   “Sự cố” như thế, đã ai chết nào?
   Tập đoàn phá sản - thì sao?
   Thủ tướng cũng đã mua vào "nợ công"
   Thay tên đổi họ là xong!....(6)
-       Ngang ngược, chỉ Táo Giao Thông mới liều
    Bởi được Thủ Tướng nâng niu
   "Đàn em cánh hẩu" nên chiều quá thôi
    Tham nhũng đã tệ quá rồi
    Thêm thói xấc xược, nên lôi tống tù!
    Các Khanh dậy hắn đỡ ngu!
    Táo mà còn vậy, Ta "tu" cho rồi
    Sống sượng đến thế thì thôi....
Thở dài đau khổ, Hoàng ngồi đắn đo
Táo thế này, dân nguy to...
Làm Vua, Ta phải nghiêm cho tới cùng
Vì Đất Việt, trách nhiệm chung.

Bỗng Táo Y Tế "quần hồng" nhào vô
-       Thưa Ngọc Hoàng, dân hàm hồ
   Đổ tội cho Táo ngu ngơ – chết người
   Chỉ tiêm chủng Vacxin thôi
   Trẻ lăn ra chết, tại người trẻ “ươn”
   Đòi đuổi cả Táo “về vườn”
   Vì chuyện “nhân bản” nhà thương Đức Hoài
   Vì viện Cát Tường lỡ sai
   Lỡ phi tang xác ở ngoài sông sâu
   Vì một sản phụ quá đau
   Chết trước khi mổ, đổ đầu Táo tôi
   Ngành y gắng hết sức rồi
   Bệnh viện chật cứng, nằm ngồi ngoài sân
   Cúi đầu xin cứu giúp Thần!
-       Hãy làm việc để cho dân bằng lòng
   Phải dám kiên quyết 3 không
   Không nhận tiền đút, tận tâm cứu người
   Không thiên vị, trị bệnh thôi
   Không vì tiền bạc, hành người khó khăn
   Dân sẽ yên, nước sẽ lành
   Chăm sóc tận tụy, sẽ thành “Thánh nhân”!
Táo Giáo Dục đứng tần ngần
Chẳng biết sẽ phải phân trần ra sao
Vụ sách cho trẻ tào lao
Nào cờ Trung Quốc, ca dao chửi mình
Dậy trẻ bậy bạ linh tinh
Lịch sử bóp méo, kết tình giặc Trung
Điện Biên thiếu một người hùng
Bác Võ Nguyên Giáp tận trung nước nhà
Khơi hận thù dân tộc ta
Thắng- Thua, Nam - Bắc cũng là anh em!
Sượng sùng Táo đứng ngoài thềm
-       Ngọc hoàng mới phán: Nên xem lại mình!
      Sống làm gương sáng anh minh
      Phải thật trung thực, học sinh nể vì
      “Giấy rách cũng gắng giữ lề!”
      Chớ vì tiền bạc, bỏ bê danh “Thầy”!

Táo Điện Lực giả loay hoay
Để Ngọc Hoàng gọi, trình bày khó khăn
-       Giá điện đành cứ phải tăng,
   Vì sợ “phá sản”, sẽ càng hại hơn! (7)
-       Ta biết, Thần thật là khôn,
   Xây dựng dàn trải, sân Golf cũng làm
   “Công ty con” – quá tràn lan
   Trụ sở làm việc lại càng “khủng” hơn
   Vốn “đầu tư” – dễ rút, bòn (8)
   Đánh vào giá điện, chết con dân mình!
 
-       Táo Quốc Hội, có anh minh?
   Lập pháp có vững, dân tình mới yên.
   Táo Quốc Hội vội đứng nguyên
   Hô to khẩu hiệu: “Cầm quyền – Đảng thôi!”
-       Chín tháng ý kiến dân rồi
   Tất cả “nhất trí” nên tôi tán thành!
-       Ngọc Hoàng: Ta chịu các Khanh!
   “Ý kiến” cưỡng ép để giành quyền riêng
   Bao điều dân vẫn than phiền
   Xã hội xáo trộn, đảo điên – chẳng màng
   ầng lớp quan chức quá sang
   Dân đen thống khổ, đời càng tối tăm
   Ai tố cáo – bị giam cầm
   Ai kêu oan ức – bị đâm, bị vùi
   Bị hành, bị đánh tới lui
   Bị lăng mạ, táng dùi cui vỡ đầu.
   Quyền lực béo bở chia nhau
   Đè dân bóp họng, còn đâu dám gàn?
   “Lấy ý kiến” là kế gian!
   Để hợp pháp hóa – quyền càng thêm to.
   Dân giầu, nước mạnh – chẳng lo
   Củng cố quyền lực, dàn trò mị dân.
   Táo Quan phải xứng danh “Thần”!
   Nếu a dua nịnh, tự thân – đáng gì?!
   Danh phận như vậy, dẹp đi!
   Hiến Pháp muốn lập, phải vì nhân dân!
   Đa đảng chính là cán cân
   Thước đo công lý, Quan – Dân ngang bằng
   Pháp trị - hết thói nhố nhăng
   Kẻ nào vi phạm, phải “phăng teo” liền (9)
   Kẻ nào dở thói đảo điên
   Hành dân, chạy chức, mua quyền – chém luôn!
   Dân Chủ - tôn trọng Tuyên Ngôn (10)
   Trao dân quyền thực, tạo nguồn sinh sôi

Táo Công Thương, đứng đâu rồi?
Xả lũ thủy điện, dân trôi mất nhà
Sạch tài sản, người tiêu ma
Ai chịu trách nhiệm? để Ta tước quyền!
-       Dạ, Thần xin được bình yên!
“Xả đúng qui phạm”, chẳng “phiền” chi ai
Năm nào lũ cũng thế hoài
Dân phải tự biết “nạn tai” đề phòng
Hại dân – Táo chẳng hề mong!
-       Đúng giọng tự đắc: “vừa hồng, vừa chuyên”!
Chễm chệ ngồi đó cầm quyền
Mặc dân lũ cuốn, vẫn yên vị à?
Lôi Táo giam lại cho Ta!
 
Táo Kinh Tế phải mau ra đây chầu!
-       Dạ, Thần xin lỗi đến sau,
Gánh nợ như núi qua cầu khó khăn
Giá cả “phi mã” – khổ dân!
Đám quan tham nhũng làm Thần bất an,
Tiền vay như nước đại ngàn
Bao nhiêu cũng hết, kế gian – kiếm lời
-       Đất nước “phát triển” đấy thôi
Đảng vẫn vỗ ngực, xây đời ấm no….
-       Thưa rằng: đó chỉ là trò
“Mượn tiền mua vải, che cho kín người!” (11)
Ngân hàng sụp đổ đến nơi
Doanh nghiệp nhà nước, tiền “rơi” hết rồi
Cầu đường “hoành tráng” – vỏ thôi!
Nợ đè gẫy cổ hết đời cháu, con
Ngợi ca thành tích sáo mòn (12)
Bịt mắt thiên hạ, rút bòn của chung
Thần mà ở đó, sẽ “khùng”!
Khi nợ “đáo hạn” mà không có tiền.
-       Muốn tránh trách nhiệm? Chẳng yên!
Khanh phải ở lại, tìm Hiền sĩ thay
Biết lỗi cũng đáng làm “Thầy”
Giúp dân trị nước, thẳng tay cứu đời
Sáng giờ chỉ có Khanh thôi
Dám mạnh dạn nói những lời từ tim
Thương dân không thể lặng im
Đứng ra chèo chống mà tìm lối đi
Chủ Nghĩa Xã Hội làm gì?
Một trăm năm nữa, tới khi “đời mờ”
Ta nghe Trọng nói ngu ngơ
“Đặt cương lĩnh Đảng lên “thờ” trước tiên,
Gắng công giữ vững bạo quyền
“Sồ hưu” – lợi ích, chớ quên – thiệt thòi!”
Mặc dân ca thán khắp nơi
Chẳng còn tin Đảng, nhiều người xin ra
Lê Hiếu Đằng, đáng ngợi ca!
Dám nhận lầm lỗi, đành thà “từ quan”
Dám lên tiếng, đứng ra gàn
Mong Đảng hồi tỉnh, cứu nhân gian này
Không ngờ bị Đảng ra tay
Vu là “Phản động” – Tiếc thay lời vàng!
 
Táo Môi Trường vội xen ngang:
-       Ông ta đang lộc, đâm quàng bụi gai
Thần đây an phận, hưởng hoài
Dân đen thấp cổ, kêu ai thèm nhìn?!
Cứ thu đất, lót tay “Trên”
Trả dân một tí, còn tiền chia nhau
Kế sách ấy mới “Thần sầu”!
“Nước nó, chấm nó” rất mau kiếm lời
“Đại gia” nẩy nở khắp nơi
Là từ “quĩ đất”, con Trời cũng thua!
-       Chà, đây mới đúng “tiền chùa”,
Hại người bán sới, để mua lợi mình
Đày dân oan khổ điêu linh
Còn dám vác mặt lên trình Ta sao?
Bay đâu, trói cổ hắn vào!
 
Còn Táo Đầu Bếp thế nào? Kể đi!
-       Dạ, Thần còn biết nói gì?
Thương dân quá khổ, cái chi cũng “dùng”
Thực phẩm nhiễm độc lung tung
Đói nên ăn cả côn trùng, dế, sâu….
Thuốc bảo quản cá trong Rau
Trong nguồn Hoa Quả từ Tầu chuyển sang
Rượu hóa chất, bán đàng hoàng
Gạo, thịt, cá, sữa….đều mang độc nhiều
Trẻ còi, già ốm “liêu xiêu”
Thanh niên ủ bệnh, “triệt tiêu” (13) dần dần
Thỉnh Ngọc Hoàng, hãy cứu dân!
-       Ta xót trong dạ, Quần Thần đều lo
Trung Quốc dở lắm chiêu trò
Lừa mua nông sản, phá cho ế hàng
Triệt gốc lúa nước Việt Nam
Phụ thuộc kinh tế, dễ dàng đánh ta
Dùng quyền lực, khiển từ xa
Lãnh đạo sẽ hóa “thây ma” giúp thù (14)
Bắt dân Việt phải làm “Phu”
Phục vụ “Đại Quốc”, ngàn thu tự nhòa!
Táo Chính Phủ, ra hầu Ta!
Trăm tội dân khổ, chính là nhà Ngươi!
Háo danh, muốn “vọt” bằng người (15)
Dung túng tham nhũng, hại đời dân đen
Để đám Hành Chính cửa quyền
Mặc Công An cứ đảo điên làm càn
Thả Giao Thông “Tập đoàn” gian
PMU, Vinalines…dễ dàng “tiền tươi” (16)
Vinashin cứ “đổi ngôi”
Giữ nguyên “bộ sậu” thay “Nồi” bằng “Xoong”
Cổ dân quàng đến mấy chòng
Từ quan Nhà nước, đến long tong Phường
Đè nén dân thật thảm thương
Thay nhau “móc túi”, cùng đường – dân kêu
Oan gia ngày mỗi thêm nhiều
Chà đạp xã hội bằng chiêu “côn đồ”
“Truyền thống” bị đốt thành tro
Thầy lo kiếm sống, học trò hóa ngu,
Bảo mẫu đánh trẻ như thù
Quật, tát, bóp cổ, đẩy, du – ngã nhào (17)
Táo làm Dân tộc lao đao
Khi tống trí thức giỏi vào trại giam
Cho Trung Quốc “ngự” tràn lan
Khắp miền “tử địa” – dễ dàng đánh ta
Tội tày trời, quyết không tha!
Ngàn năm bia miệng, thật là nhục thay!
Hóa thân thành “cứt” đời này (18)
Làm phân bón ruộng, nếu may – chó ngoàm!

Hoài Hương



(1)  Mỗi mạng người chết trong vụ nổ kho thuốc súng Bộ Quốc phòng, được đền vài triệu là xong, chẳng ai chịu lãnh trách nhiệm.
(2)  Hầu như tất cả các vụ tham nhũng thất thoát lớn nhất đều tập trung về Bộ giao thông vận tải như PMU, Vinashin, Vinalines, Vietnam Arline, cầu Tân Thuận….
(3)  Năm 2013 là năm nối tiếp nhau những vụ máy bay của Vietnam Arline bị rơi bánh, gẫy cánh, xì khói máy, hạ cánh bằng bụng vì không mở được càng….
(4)  Tai nạn giao thông trên khắp các tuyến đường càng ngày càng nhiều, lãnh đạo không lo kế sách giảm thiểu tai nạn, lại tổ chức lễ “cầu siêu” cực lớn ở chùa Bãi Đính mới được xây trên một khu đất quá rộng, (làm người ta liên tưởng tới những khu đất vàng ưu tiên cho các Xếp đầu tư vốn bằng tiền rút ruột ngân sách nhà nước dưới tên một kẻ nào đó) và trò “cầu siêu” này vừa là quảng bá hình ảnh nơi “đầu tư” để kiếm tiền của du khách, vừa mang tiếng “làm từ thiện” cho người chết và lấp liếm tội do chính Bộ giao thông gây ra.
(5)  Biện hộ cho việc rút ruột ngân sách xây nhà riêng bằng từ “mượn tạm” khi bị lộ
(6)  Thành lệ, tham nhũng được chính phủ giúp đỡ bằng cách “mua nợ công”, hay thay tên công ty để xí xóa số nợ của công ty trước.
(7)  Ngành Điện lực cũng là 1 trong 4 ngành “con cưng” của nhà nước, được hưởng nhiều vốn ODA nhất, luôn kêu lỗ để tăng giá điện.
(8)  Sử dụng vốn bừa bãi vào việc mở các công ty con và các “dự án xây dựng” trụ sở, sân golf, nhà ở tốn vài trăm tỷ để có cơ hội bòn rút tiền công chia chác cho nhau (nâng giá trị công trình). Rồi mọi chi phí bổ đầu vào giá điện….
(9)  Phăng teo: phiên âm tiếng Pháp có nghĩa là vứt đi
(10)               Tuyên Ngôn Nhân Quyền mà Việt Nam nay là thành viên chính thức.
(11)               “Mượn tiền mua vải….”: Thực chất những gì Chính phủ khoe làm được và những công trình xây dựng cho Việt Nam có bộ mặt khang trang như ngày nay mới chỉ là 1 phần tiền trong số tiền vay nợ nước ngoài. Đại đa số chui vào túi lũ quan tham
(12)               Đảng vẫn lôi ‘thành tích” dẫn dắt dân đấu tranh chiến thắng 2 kẻ thù lớn ra để áp đặt, bắt dân phải chịu sự lãnh đạo độc tài hơn phát xít của Đảng
(13)               Lớp thanh niên chết trẻ, chết đột tử, hay vô sinh ở VN ngày một nhiều
(14)               Khi VN phụ thuộc kinh tế vào TQ, từ điện, nước, khai thác khoáng sản, nguyên liệu sản xuất hàng xuất khẩu chủ lực là may mặc và giầy da, phụ thuộc giống lúa, cây trồng…..và Chính phủ lại bị TQ điều khiển từ xa, thì lãnh đạo trở thành những thây ma phục vụ ý đồ của chủ nhân ông Tầu Khựa. Dân VN nghiễm nhiên trở thành nô lệ.
(15)               Chính phủ vì háo danh, muốn một bước “Đại nhẩy vọt” bằng Hàn Quốc, nên thả lỏng trong quản lý kinh tế, mặc sức cho các quan tham tung hoành, với ý đồ xây những “Tập đoàn kinh tế mạnh” để thâu tóm quyền lực “gia đình trị” kiểu Hàn Quốc….Chính điều đó tạo nên phong trào tham nhũng mạnh mẽ lan rộng mọi nơi, mọi chỗ, mọi lúc, không gì có thể dẹp được.
(16)               Sản phẩm của một chế độ thối nát tới tận cùng, tạo nên nỗi kinh hoàng cho những đứa trẻ phải sinh ra và lớn lên trong chế độ “ưu việt” dùng côn đồ làm “lá chắn” này.
(17)               Vì tội của Táo Chính Phủ quá kinh tởm, vô nhân tính và không thể dung thứ, Ngọc Hoàng đã biến hắn thành phân để mở ra một ân huệ cuối cùng “có ích” cho đời là bón cây” hay cho chó ăn, (rồi cũng lại bón cây), để hắn có cơ hội hối cải.
Tác giả bài viết: Hoài Hương
Nguồn tin: Tác giả tự gửi cho báo

Keine Kommentare:

Kommentar veröffentlichen