Seiten

Freitag, 21. Juni 2013

Hai mầu áo lính

Vĩ tuyến 17 chia đôi 2 miền Nam - Bắc, khiến rất nhiều gia đình ly tan. Anh em mỗi đứa một ngả đường, mỗi người một bên chiến trận, mặc dù có thể không khác biệt về mục đích, vì cả 2 đều yêu tổ quốc và đều mong muốn đất nước được thanh bình, dân giầu, nước mạnh. Nhưng con đường đi khác nhau, chỉ vì số phận đẩy đưa. Hai anh em, chẳng ai giận ai và càng không thể căm thù nhau, dẫu chính kiến khác biệt. Với bài này, TSB mong một sự cảm thông của những người đã từng là lính trong cuộc chiến tranh trước đây hãy xếp lại quá khứ để cùng hướng về tương lai. Hai mầu áo lính dù có khác nhau, thì vẫn là con của một mẹ mà thôi.


Em vào miền Nam, Anh ở ngoài Bắc
Thời buổi loạn ly, thành giặc chống nhau
Cùng Quê hương, hai chiến tuyến đối đầu
Nước mắt của Mẹ, nỗi đau cay đắng
Tình anh em, trong trái tim trĩu nặng
Thống nhất nước nhà, vẫn chẳng gặp nhau
Lạc tin tức, không còn biết tìm đâu
Sợ ảnh hưởng, Anh cúi đầu yên lặng.
Đứa Em miền Nam, mong ngày “chiến thắng”
Trở về đoàn viên, nên chẳng di rời
Có đâu ngờ, giọt lệ vẫn đầy vơi
Em trong ngục, Anh ngoài đời đau đớn….

Hai mầu áo lính, hai bên chiến trận
Tuân lệnh cấp trên, đành dấn thân vào
Lý tưởng sống, vốn dĩ đều thanh cao
Vì Tổ Quốc, cùng tự hào cầm súng
Khát vọng tự do, ấm no tạo dựng
Cho tương lai sung sướng muôn đời.
Binh là nghiệp, khoác áo nghĩa vụ thôi
Cùng đau khổ, nếu một người ngã xuống.
Nắm chặt tay nhau, nụ cười gắng gượng
Nước mắt chứa chan, luống cuống vụng về
Em và Anh, chẳng ai đáng trách, chê
Vì nước nhà, giữ lời thề trung hiếu….

Ba tám năm, dẫu binh phục khác kiểu
Thời gian phôi phai, gắn triệu tim người
Vì chủ quyền, giữ biển đảo xa khơi
Hãy chung lòng, quyết giữ trời Tổ Quốc!


2 Kommentare:

  1. Một bài thơ nói rất đúng hoàn cảnh đất nuốc lúc chiến tranh, anh em một nhà nhưng lại ở hai đầu chiến tuyến. Trong dòng họ nhà PS cũng y như vậy đó bạn à
    Chí khí quyết tâm giữ gìn biển đảo của Tổ quốc không phân biệt ai bạn nhỉ. Phusa thích bài thơ này

    AntwortenLöschen
    Antworten
    1. Cứ mỗi lần nghĩ tới giây phút nhìn thấy hai người xiết chặt lấy nhau mà khóc .... mình lại ứa nước mắt....chẳng ai muốn mà lịch sử xô đẩy, biết làm sao? Viết bài này, mình chỉ mong tất cả con dân Việt Nam khắp nơi, dù khác chính kiến, quan niệm sống, hãy xếp lại quá khứ đau thương, cùng vì hiện tại và tương lai Tổ Quốc mình.

      Löschen